8

Ngày 25 tháng 4 năm 2017

Đoàn phim Nam Hán Sơn Thành chính thức đóng máy, bầu không khí trong trường quay chiều hôm đó lẫn lộn giữa sự mệt mỏi và hân hoan. Mệt vì bao tháng ngày quay phim đã vắt kiệt sức lực nhưng cũng hân hoan vì cuối cùng chặng đường dài đã trọn vẹn

Đạo diễn Hwang Dong Hyuk, với nụ cười rạng rỡ hiếm thấy, đã mời cà phê cho cả đoàn như một cách cảm ơn. Những chiếc ly giấy ấm nóng được phát đến tận tay từng người, hương thơm đặc trưng của cà phê lan tỏa khắp căn phòng chờ

Park Hee Soon nhận ly cà phê của mình, khẽ gật đầu cảm ơn. Anh ngồi xuống chiếc ghế nhựa kê cạnh tường, đặt ly trên bàn, rồi cầm điện thoại ra lướt tin tức. Một vài dòng tiêu đề vụn vặt, tin nhắn của bạn bè, thông báo từ quản lý, mọi thứ trôi qua mắt anh như thường lệ

Khi cà phê đã nguội bớt, anh nhấc ly lên, uống vài ngụm. Vị đắng xen ngọt lan trong miệng, một cảm giác quen thuộc sau nhiều ngày quay căng thẳng

Nhưng ngay sau đó, khi ly vừa trở lại mặt bàn, anh nhận ra một điều khác thường, tim mình đập nhanh như thể có ai gõ trống dồn dập trong lồng ngực

Anh khựng lại, thoáng chau mày, không rõ do cà phê quá mạnh hay do cơ thể anh đang phản ứng kỳ lạ. Nhưng dấu hiệu ấy khiến anh thấy không ổn, Hee Soon đặt ly xuống, không uống thêm ngụm nào nữa

Anh cố giấu đi, tiếp tục lướt điện thoại nhưng bàn tay đặt trên đùi hơi siết lại. Tim đập nhanh đến mức chính anh cũng nghe rõ

Vài phút trôi qua, Lee Byung Hun bỗng đi nganh. Trên tay anh cũng cầm một ly cà phê, vừa uống vừa quan sát xung quanh. Khi ánh mắt vô tình dừng lại trên ly của Hee Soon, Byung Hun lập tức nhận ra sự khác biệt, ly cà phê ấy hình như vẫn còn đầy

Byung Hun lên tiếng, giọng nửa tò mò nửa bông đùa

"Sao thế? Không hợp vị à?"

Hee Soon ngẩng lên, thoáng giật mình vì bị bắt gặp. Anh thoáng ngập ngừng trước ánh nhìn của đối phương rồi đáp chậm rãi

"Không...chỉ là tim tôi bỗng có vấn đề, đập nhanh bất thường, nên tôi không uống nữa"

Hee Soon nói bằng giọng nhẹ nhàng như thể không muốn biến chuyện nhỏ này thành nỗi lo nhưng ánh mắt vẫn vô thức tránh đi, không nhìn thẳng

Byung Hun gật gù, hạ giọng thấp xuống

"Vậy thì đừng uống nữa"

Anh nói nghe như điều hiển nhiên nhưng ánh mắt lại chậm rãi dừng trên gương mặt đối phương lâu hơn mức cần thiết, Hee Soon quay đi, giả vờ nhìn điện thoại lần nữa, không muốn bị bắt gặp vẻ bối rối của chính mình

Không thêm lời bình luận, không hỏi han rườm rà. Anh chỉ như ghi nhớ thông tin ấy vào một góc nào đó trong trí nhớ rồi nhấp thêm ngụm cà phê, tiếp tục bước đi

Hee Soon nhìn theo bóng lưng anh, thoáng thở phào vì sự việc dừng lại nhanh chóng. Thật ra, anh vốn không muốn ai quá chú ý đến mình

Khoảng năm phút sau, khi Hee Soon vẫn đang chăm chú vào màn hình điện thoại để phân tán cảm giác tim đập bất thường, một bàn tay đặt xuống bàn trước mặt anh

Anh ngẩng lên, một ly nhựa trong suốt, đọng sương mát lạnh, bên trong là màu vàng nhạt của trà trái cây

Giọng nhân viên đoàn phim vang lên

"Cho anh này"

Hee Soon thoáng ngạc nhiên, anh chưa từng gọi gì khác, cũng không nhớ mình nhờ ai mua

"Ủa, cái này...của ai?"

Nhân viên mỉm cười, nhún vai

"Có người bảo mua cho anh, tôi cũng không rõ là ai"

Rồi người đó nhanh chóng rời đi, để lại anh cùng ly trà mát lạnh

Hee Soon nhìn ly nước một hồi, đầu óc chợt trống rỗng. Anh không chắc nên uống hay không nhưng sự thật rằng có ai đó đã để tâm đến chuyện anh không uống được cà phê khiến lòng anh khẽ rung lên

Ánh mắt anh vô thức tìm kiếm, ở phía xa, Byung Hun đang trò chuyện cùng đạo diễn, tay vẫn cầm ly cà phê. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ giao nhau thoáng chốc. Byung Hun mỉm cười, một nụ cười mơ hồ khó phân biệt là ngẫu nhiên hay hữu ý

Hee Soon khẽ cụp mắt xuống, cầm lấy ly trà trái cây, nhấp một ngụm nhỏ. Vị ngọt thanh mát tràn vào miệng, xoa dịu nhịp tim đang còn hỗn loạn. Anh không hỏi thêm, cũng không cần lời giải thích

Trong lòng, một ý nghĩ len lỏi, đôi khi, không cần biết ai là người mang ly trà ấy đến, chỉ cần biết rằng, ở giữa một đoàn phim đông đúc, vẫn có người lặng lẽ để tâm đến mình, thế là đủ

Buổi tối hôm đó, tiệc đóng máy diễn ra rộn ràng, rượu và tiếng cười chan hòa. Nhưng Hee Soon, giữa vô số âm thanh ấy, vẫn nhớ mãi khoảnh khắc yên tĩnh trong buổi chiều. Một ly cà phê dở dang, một nhịp tim bất thường và một ly trà trái cây mát lạnh không rõ ai mua

Và anh biết, sâu trong lòng mình, anh đã có câu trả lời

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro