Chương 8: | Somnambulist |
*Thay ava thành mặt con mèo ngu ngốk để cừ ị vào mặt mấy ngừi thương bé iu Cheong San vl nhưng không làm gì được =)))*
Chương 8: | Somnambulist |
Cheong San, ra sao cũng được, cậu không tha thứ cho tôi cũng được, nhưng nhất định phải an toàn.
•••
Phải chống đỡ với mấy con quái vật này đúng là không vui vẻ gì, chỉ một chốc lát mặt Su Hyeok đã nhuốm đầy mồ hôi, quần áo đã nhuộm đầy máu, trên mặt còn có vài vết trầy.
Tuy nhiên vẫn không làm giảm đi sức hút của hắn, ngược lại càng làm cho hắn trở nên trưởng thành và quyến rũ hơn.
Trong đầu chỉ một mực nghĩ tới Cheong San vẫn đang ở một nơi nào đó sợ hãi đợi mình, Su Hyeok đã cắn chặt răng, vừa nắm tay Namra vừa chạy một cách thiêu thân.
Như người ta vẫn thường nói, ông trời không dồn ai vào đường cùng, quả thật, khi Su Hyeok và Namra đã bị chặn đứng hết mọi tuyến đường có thể chạy, hắn vốn đã tính tới chuyện sẽ phải đối đầu trực diện với đám xác sống này, thì chợt ở phía bên cạnh có một tiếng "bịch" vang lên.
Là tiếng mà người cắt cỏ ở trường bọn họ rơi từ trên thang xuống.
Bây giờ đã nằm dưới đất, bị gặm xé tới nham nhở không ra hình thù, nhìn là biết lại sắp biến dị rồi.
Su Hyeok không kịp nghĩ ngợi nhiều, dùng lực mạnh đẩy cái thang sát vào bờ tường, đưa Namra lên.
Nếu không nhầm thì đi lên chính là phòng học lớp hắn, chỉ cần rẽ phải, đi xuống là sẽ tới đoạn cầu thang mà hắn và Cheong San vừa mới đứng ở đó.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy trong lòng rối bời tới nhường này.
Vừa muốn tìm đã ngay lập tức nhìn thấy cậu vẫn đứng ở đó đợi hắn tới bảo vệ, vừa muốn cậu chạy đi, tìm một nơi thật an toàn để trốn, ít nhất là đến khi hắn tìm thấy cậu.
Thơ thẩn tới tận khi có tiếng "khè khè" vang lên bên tai, hắn mới giật mình, quay lại, nhìn thấy một con quái vật đang tiến tới gần mình, chuẩn bị thưởng thức hắn tới nơi.
Su Hyeok giật mình, đưa nắm đấm thụi vào bụng con xác sống đó một phát, quay đầu, nhìn thấy Namra đang chật vật đẩy cửa sổ, sau đó quay xuống gọi hắn
"Su Hyeok, mau lên đây"
Ít nhất hắn phải sống, mới có thể hối lỗi với cậu được.
Ít nhất là vậy.
Càng nghĩ, khát vọng sống của hắn càng trở nên mãnh liệt.
Cheong San, ra sao cũng được, cậu không tha thứ cho tôi cũng được, nhưng cậu nhất định phải an toàn.
Nửa tiếng trước, tại nhà ăn
Cheong San vừa nhảy ra khỏi cửa sổ, đã quay đầu đỡ Gyeong Su theo.
Nhưng mà ra bên ngoài tình hình cũng không khá hơn là bao.
Bọn họ vừa nhảy ra bên ngoài, đã có thêm một đám quái vật điên cuồng lao đầu đuổi theo.
Cheong San không kịp nghĩ ngợi gì, lại nắm tay On Jo, tìm kiếm chỗ trốn.
Cảnh tưởng xung quanh càng lúc càng trở nên đáng sợ, nhìn qua cứ như thể đang quay một bộ phim kinh dị không có hồi kết vậy.
Mà những người biết nó là thật lại càng tuyệt vọng hơn.
Nhắm chặt mặt cố lờ đi những bộ phận cơ thể rơi vãi xung quanh, thỉnh thoảng còn gặp phải mấy cái đầu máu me be bét, đang trợn to mắt nhìn chằm chằm bọn họ khiến mặt Cheong San tái mét.
Chật vật lắm mới có thể chạy một đoạn xa, thế nào lại lên ngược tầng hai của dãy nhà học, bọn họ nhìn thấy một phòng học có vẻ an toàn, mà xác sống đã sắp đuổi tới, chỉ có thể vứt bỏ suy nghĩ chạy ra khỏi trường, đập cửa kịch liệt.
Bên trong thấp thoáng nghe thấy giọng nói của một nữ sinh
"Đừng mở cửa"
Lại có một giọng nói khác vang lên, lần này là nam
"Hình như là bọn Cheong San"
Sau đó, bọn họ được mở cửa.
Bên trong là đám Dae Su, Wu Jin, Joon Young, còn có Na Yeon và Hyo Ryung.
Sau khi bốn người bọn họ chạy vào hết, Dae Su lại khoá chặt cửa lại, thở phào
"Nè, mấy cậu bị cắn rồi đúng không ? Bị cắn chưa vậy ?" Na Yeon thét lên, vẻ mặt hoảng sợ, lùi về phía sau vài bước
"Bị mù hay sao mà không thấy ?" Gyeong Su khó chịu đáp
"Có ý kiến gì sao đồ bám trợ sinh ?" Na Yeon lườm cậu, nói lớn
Gyeong Su tức giận, vốn định nói tiếp, nghĩ một hồi lại nuốt xuống, chỉ cười nhạt một cái, quay đi.
Na Yeon cắn môi, quay đầu ngồi xuống, vẻ mặt vẫn còn cáu gắt
"Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa, tập trung vào vấn đề chính đi, cái quái gì đang xảy ra vậy ?" Dae Su nhìn bọn họ, nuốt nước bọt nói
"Có phải là Train To Busan không ?" Cheong San đáp, ngoái đầu nhìn cửa
"Cậu bị khùng hả, nói nhăng nói cuội cái gì vậy ?" Dae Su khó hiểu, nhìn cậu
"Không phải sao, cắn người, không biết đau, không có ý thức, bị cắn liền biến thành quái vật, lây nhiễm một cách quái gở. Không phải là hiện tượng của xác sống à ?" Cheong San bình tĩnh thốt ra từng chữ
Mọi người đều cảm thấy hợp lý, vì vậy không nói thêm gì nữa.
Cậu siết chặt tay, bị suy nghĩ của mình dọa sợ, kiên quyết quay đầu, định mở cửa chạy ra ngoài.
"Mày định đi đâu ?" Gyeong Su nói lớn, nhanh chóng bước tới ngăn cậu.
"Tao muốn đi tìm cậu ấy" Cheong San không quay lại nhìn Gyeong Su, vẻ mặt u ám
"Cậu ấy nào ? Su Hyeok ? Đã xảy ra chuyện như vậy rồi còn muốn đi tìm nó ?" Gyeong Su tiến ra chặn cửa, nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Đừng nói gì nữa" Cậu nói, giọng khàn khàn
"Tao nhất định phải đi tìm Su Hyeok"
"Mày tỉnh ngộ lại giùm tao được không?"
Gyeong Su kiên quyết không đi ra, tiếp tục đứng chặn cửa
"Tao đang tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào"
Cheong San nói, muốn bước tới đẩy Gyeong Su ra.
"Cậu ta muốn thì cứ để cho cậu ta đi, dây dưa lằng nhằng làm gì ? Tầm này muốn chết cũng không ai cấm đâu, bớt đi một gánh nặng thôi" Na Yeon như thể cảm thấy cậu thật phiền phức, nhếch miệng
"Không biết giờ ở đây ai mới là gánh nặng đâu" I Sak mở miệng đâm chọc
"Cậu..." Na Yeon giận dữ đứng lên, sau đó lại ngồi phịch xuống
Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng tựa lông vũ khẽ sượt qua làm ngứa ngáy lòng người vang lên
"Đừng đi...."
Cheong San giật mình, quay đầu nhìn thấy bàn tay của mình đang bị một bàn tay nhỏ bé nắm chặt
"On Jo ?"
Vẻ mặt On Jo không nhìn ra rõ xúc cảm, chỉ thây cô lại lên tiếng, giọng nói có chút nghẹn ngào
"Đừng đi. Cheong San, tớ xin cậu"
Cheong San im lặng, chỉ nhìn chằm chằm bàn tay kia.
Bỗng, một tiếng đập cửa sổ ruỳnh ruỳnh vang lên.
Wu Jin và I Sak chạy ra xem thử, vẻ mặt ngạc nhiên
"Là lớp trưởng" I Sak reo lên
"Nè, đừng có mở cửa" Na Yeon đứng bật dậy, gào lên
Sau khi kéo được Namra vào, giọng của Dae Su lại vang lên lần nữa
"Còn có cả thằng Chân Su"
Cheong San nghe được câu nói ấy liền chết sững, nhìn ra phía sau On Jo, trợn to hai mắt
Bóng dáng mà cậu thương nhớ ngày đêm đang chật vật trèo lên.
Là đi cùng lớp trưởng.
Một lần nữa, tâm trí của Cheong San lại tựa như rơi vào biển lớn, trái tim như được người ta khâu lại, rồi lại một lần nữa xé rách.
Cậu chỉ mơ hồ nghe được một câu nói
"Cheong San, cậu ấy có ở đây không ?"
_________________________________
Từ sau đoạn này, tôi sẽ cố gắng lược bớt những phân đoạn và những nhân vật không cần thiết trong phim, OOC hoá một số nhân vật (một chút thui), biến đổi và rút gọn mạch phim cho bớt nhàm chán, chứ phim thì ai chẳng xem rồi đúng không (thật ra là do bộ não tuyệt vời đã phải chạy deadline thâu đêm suốt sáng của tôi không nhớ nổi nội dung phim =}}) Với cả mục đích của tôi là chủ yếu viết tiếp đoạn từ sau khi Cheong San chết mà (đoạn kết phim ấy :v) nên là đoạn này cố gắng hoàn thiện cho truyện bớt hố thôi.
Với cả, cho hỏi một trút là mấy cô có muốn ship Namra x On Jo không, tự dưng tôi high trết mấc 🤌🏻
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro