Oneshot
1. Kim Suhwan
Ki-in ngồi ở một quán cà phê đông đúc, lưng khom xuống bàn, tay xoay xoay ly nước còn nóng, bên cạnh là Suhwan. Cậu là một trong số ít người mà Ki-in chịu được đựng trong các buổi tụ tập—nhanh trí, và không hề quan tâm đến việc soi mói đời tư của cậu. Hoặc cậu nghĩ vậy.
"Vậy," Suhwan nói, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đủ sức để át đi tiếng ồn ào của quán cà phê. "Anh và anh Siwoo đã hẹn hò bao lâu rồi?"
Ki-in khựng lại giữa chừng khi đang nhấp một ngụm nước, suýt thì nghẹn thở. "Cái gì cơ?" Ki-in lắp bắp, hơi quá to.
Suhwan không hề dao động. Suhwan đặt bút xuống một cách gọn gàng và nhìn cậu một cách sắc lẹm. "Anh nghe em nói rồi đó. Bao lâu rồi?"
"Bọn anh không hẹn hò," giọng cậu sắc lạnh nhưng tai cậu đỏ bừng. "Anh không biết tại sao mọi người cứ nghĩ như thế."
"Có lẽ vì anh ấy luôn dính chặt bên cạnh anh," Suhwan trả lời khô khan, tay vẽ nguệch ngoạc gì đó ở trên bàn. "Và anh thì không phản đối. Mà đối với một người hiếm khi để ai lại gần như anh, thì vậy là đáng nghi rồi."
"Đó là vì những người khác đều là nỗi phiền toái kinh khủng khiếp đối với anh", Ki-in lẩm bẩm. "Kể cả tên đó nữa".
Suhwan nhướng mày, không tin chút nào. "Ừ thì. Ai mà chẳng biết mấy người phiền phức là nguyên nhân khiến anh nở cái nụ cười hiếm có mà anh luôn giả vờ không tồn tại."
"Anh không—" Ki-in vấp nhẹ, rõ ràng là mất cảnh giác. "Em nói vớ vẩn."
Suhwan không trả lời, và nhấp một ngụm trà. Ki-in cau mày, quyết tâm lờ Suhwan đi, nhưng chưa kịp xoay xở thì.
Cánh cửa quán cà phê mở ra với tiếng leng keng yếu ớt, và Siwoo bước vào, tỏa ra vẻ đáng ghét thường thấy của anh, như thể ánh đèn sân khấu vừa bật lên. Anh phát hiện ra họ ngay lập tức và đi thẳng đến bàn của họ, nụ cười của anh nở rộng hơn theo mỗi bước chân.
"Có chuyện gì thế này? Cãi nhau à?" Siwoo hớn hở nói, giọng cao vút như đang đùa cợt. "Thật không giống em chút nào. Ai làm thiên thần bé nhỏ của anh giận rồi?"
Ánh mắt Suhwan hướng về phía Ki-in, người đã im lặng một cách đáng sợ và giờ đang nhìn chằm chằm vào cuốn sổ tay của mình với sự chăm chú của một người đang tuyệt vọng giả vờ không tồn tại.
"À, không có gì nhiều đâu," Suhwan nói một cách vui vẻ. "Bọn em chỉ đang thảo luận tại sao mọi người lại nghĩ hai anh đang hẹn hò."
Ki-in thở dài thành tiếng, đưa tay vuốt mặt. "Suhwan à."
Nụ cười của Siwoo trở nên sắc nét hơn, và anh ngồi vào ghế bên cạnh Ki-in, nghiêng người vào như thể anh được mời vào cuộc trò chuyện. "À, cái đó à! Hay đấy. Anh cũng đang định nói chuyện về người yêu tuyệt vời của anh—"
"Không, không hề," Ki-in nghiến răng nói, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. "Chẳng có gì để nói hết. Anh giống như một con chim bồ câu quá lắm lời không chịu biến đi, và mọi người hiểu lầm sự tử tế của em dành cho anh là tình cảm."
"Đau lòng quá", Siwoo trả lời, đưa tay lên ngực như thể Ki-in vừa đâm anh. "Và còn sai nữa. Anh nghĩ anh giống một con khỉ có sức quyến rũ hơn, thiệt mà."
"Cả hai người đều phiền phức," Ki-in lẩm bẩm, gập cuốn sổ lại với vẻ quyết tâm.
"Nhưng em thích thế," Siwoo đáp trả một cách nhẹ nhàng, nụ cười của anh trở nên ranh mãnh. "Và đó là vấn đề, đúng không?"
Ki-in thở mạnh, ngả người ra sau ghế và khoanh tay. "Vấn đề là anh cứ đổ thêm dầu vào lửa, anh cứ tiếp tục nuôi dưỡng câu chuyện lố bịch này. Suhwan đã tin sái cổ, giờ cả hội chắc cũng đang nghĩ chúng ta đi chọn rèm cửa nhà chung tới nơi rồi."
"Ừm," Siwoo đảo mắt nhìn quanh, tay chỉ vào góc quán. "Nhưng mà anh sẽ không chọn cái rèm kia đâu. Xấu quá."
"Anh bị điên rồi," Ki-in nói, trừng mắt nhìn anh. "Còn em—" cậu chỉ tay vào Suhwan, đang cười toe toét, "là kẻ chủ mưu."
"Em không phủ nhận đâu." Suhwan nhún vai nói, hoàn toàn không bận tâm.
Bộ ba rơi vào sự im lặng kỳ lạ, căng thẳng, quán cà phê rì rào xung quanh họ. Ki-in thở dài và cầm ly nước lên, quyết tâm kết thúc cuộc trò chuyện. Nhưng tất nhiên, Siwoo không để mọi thứ kết thúc đơn giản như thế.
"Nói gì thì nói," Siwoo nói, giọng anh nhẹ nhàng hơn bình thường nhưng không kém phần trêu chọc, "Anh không bận tâm nếu mọi người nghĩ chúng ta là một cặp. Thêm một chút gia vị cho cuộc đời cũng vui mà."
Ki-in đảo mắt, nhưng không có chút ác ý thực sự nào đằng sau câu nói đó. "Không thể tin được."
"Nhưng mà," Siwoo đáp, ngả người ra sau với một nụ cười tự mãn, "em vẫn ở đây. Khiến em phải tự hỏi, phải không?"
"Không hề."
"Cũng được một chút mà," Suhwan nói xen vào, khiến Ki-in trừng mắt nhìn Suhwan và Siwoo nháy mắt đầy ẩn ý.
Ki-in thở dài lần nữa, đặt ly nước xuống. "Em ghét cả hai người."
"Không đâu," Siwoo tự tin nói, trong khi Suhwan cười khúc khích.
Ki-in vùi mặt vào tay, lẩm bẩm điều gì đó không mạch lạc nghe có vẻ giống như lời cầu nguyện cho sự kiên nhẫn. Suhwan, như thường lệ, xoay cây bút giữa các ngón tay, nhìn hai người anh như đang quan sát một thí nghiệm xã hội thú vị.
"Được rồi," cuối cùng Suhwan nói, phá vỡ sự im lặng. "Nhưng nghiêm túc mà nói, anh Ki-in. Nếu anh không hẹn hò với anh Siwoo, thì đây là gì?" Suhwan chỉ tay mơ hồ giữa cậu và Siwoo, lúc này đang dựa lưng vào ghế như thể anh sở hữu nơi này, hai tay duỗi dài uể oải trên lưng ghế.
Ki-in nhìn qua kẽ ngón tay, ánh mắt nửa vời. "Cái này," cậu nói, giọng đầy chán chường, "gọi là chịu đựng một kẻ lì lợm không chịu biến đi."
Siwoo há hốc mồm, ôm ngực như vừa bị đâm dao. "Em làm anh đau đấy. Anh thích cụm từ 'kiên trì không thể cưỡng lại' hơn."
"Lì lợm đáng ghét," Ki-in sửa lại mà không hề do dự.
Suhwan khịt mũi. "Anh nói như thể đây là điều tồi tệ vậy."
"Là xấu người đó tên là Son Siwoo," Ki-in đáp trả, chỉ ngón tay cái về phía Siwoo, người đang lục lọi các ghi chú của Ki-in như thể anh có mọi quyền làm vậy. "Này! Anh bỏ tay ra."
"Bình tĩnh nào," Siwoo giơ cuốn sổ lên như bằng chứng vô tội. "Anh chỉ xem thôi. Nhỡ đâu người yêu chưa chính thức của anh làm điều gì dại dột rồi biến mất khỏi cuộc đời anh thì sao?"
Ki-in lao tới lấy cuốn sổ tay, nhưng Siwoo nhanh hơn, giữ nó ngoài tầm với với một nụ cười tức giận. Trong khi đó, Suhwan ngồi lại và theo dõi sự hỗn loạn diễn ra, quên bẵng tách trà nhưng vẫn giữ nguyên sự thích thú.
"Sao anh cứ trẻ con mãi thế?" Ki-in gắt lên, cuối cùng cũng giật lại được cuốn sổ. "Tại sao em lại nói chuyện với anh?"
"Bởi vì em thích bầu bạn với anh," Siwoo nói một cách dễ dàng, lại nghiêng người về phía trước. Giọng anh nhẹ nhàng, trêu chọc, nhưng có điều gì đó dịu dàng hơn trong đôi mắt mà Ki-in kiên quyết bỏ qua.
"Em không hề," Ki-in nói dối, nhét cuốn sổ tay vào túi. "Em nói chuyện với anh vì anh giống như một con khỉ hoang cứ liên tục xuất hiện bất kể em đuổi anh đi bao nhiêu lần."
"Nhưng khỉ rất đáng yêu mà," Siwoo chỉ ra. "Với lại, ai cũng biết là khi khỉ đã bám ai thì khó mà dứt ra được."
"Không an ủi được gì cả," Ki-in lẩm bẩm, trừng mắt nhìn anh ta.
Suhwan hắng giọng, thu hút sự chú ý của họ. "Anh biết không," Suhwan nói một cách trầm ngâm, chống cằm lên tay, "hai anh thực sự rất giống một cặp vợ chồng già. Rất ngọt ngào."
"Kim Suhwan," Ki-in bắt đầu, giọng nói trầm và nguy hiểm, "Anh thề là—"
"Đừng đe dọa Suhwan của anh," Siwoo ngắt lời, ngắt lời cậu bằng một cái vẫy tay. "Suhwan chỉ nói sự thật thôi mà. Và nói thật, em ấy nói đúng đấy."
Ki-in thở dài nữa, to và khoa trương, trước khi ngã về phía trước trên bàn. "Em không thể thắng được cả hai người."
"Không sao," Siwoo nói, nụ cười của anh nở rộng hơn. "Dù sao thì em cũng đã chiến thắng được trái tim anh rồi."
Ki-in không ngẩng đầu lên. "Em sẽ giả vờ như không nghe thấy câu này."
"Em lúc nào cũng giả vờ," Siwoo đáp lại một cách nhẹ nhàng. "Nhưng một ngày nào đó, Ki-in, em sẽ phải đối mặt với sự thật."
"Sự thật," Ki-in nói, cuối cùng ngồi dậy và nhìn Siwoo với ánh mắt khinh miệt, "là anh là một mối đe dọa. Và em bắt đầu hối hận vì đã nói chuyện với anh."
"Em dối lòng quá," Siwoo nói, không bận tâm. "Nhưng không sao cả. Phủ nhận là bước đầu tiên."
"Bước đầu tiên của cái gì?" Giọng nói của cậu có chút mệt mỏi.
"Chấp nhận," Siwoo nói, giọng điệu du dương. "Là em thích anh. À không, em yêu anh."
Ki-in búng cây bút vào đầu Siwoo, và thật không may, nó dính luôn vào tóc anh. Nhưng thay vì tức giận, Siwoo chỉ nhìn cây bút, bật cười khanh khách và nói gì đó khiến Ki-in càng cau mày hơn.
Suhwan nhìn hai người, ánh mắt đầy ngẫm nghĩ, nhưng lần này cậu không nói gì. Chỉ cắm cúi viết gì đó vào sổ tay, nụ cười nhẹ vẫn đọng trên môi.
2. Jeong Jihoon
Jihoon dồn cậu vào góc. Ki-in không kịp đặt cốc xuống bàn cà khi Jihoon ngã vật xuống ghế dài bên cạnh cậu, tứ chi dang rộng như thể Jihoon đã chờ đợi khoảnh khắc này cả đời.
"Anh Ki-in," Jihoon bắt đầu, giọng điệu ngọt ngào như mật ong và đầy vẻ mãn nguyện. "Dạo này anh có gì mới không? Hay phải nói là... có ai mới không nhỉ?"
Ki-in trừng mắt nhìn Jihoon, tay nắm chặt chiếc cốc. "Đừng có bắt đầu," cậu cảnh báo, nhấp một ngụm trà dài như thể hành động đó có thể tạo ra một rào cản giữa cậu và năng lượng tò mò của Jihoon.
Nụ cười của Jihoon nở rộng hơn, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch. "Em bắt đầu rồi đó. Lạ thật, dạo này cái tên Siwoo cứ xuất hiện hoài trong mấy cuộc trò chuyện. Cứ như anh ấy luôn hiện diện trong đầu anh vậy—"
Ki-in rên rỉ, đặt tách trà xuống mạnh hơn mức cần thiết một chút. "Jihoon, anh thề—"
"—là anh không còn cố gắng che giấu nữa, đúng không?" Jihoon ngắt lời, nghiêng người về phía trước với vẻ bí ẩn. "Đi mà anh, em là người bạn tâm giao của anh. Là chú mèo hỗ trợ tinh thần của anh. Anh có thể nói cho em biết mà"
"Anh không có tình cảm với ai cả," Ki-in nói một cách chắc chắn, mặc dù màu hồng nhạt đang lan dần lên cổ cậu đã phản bội cậu. "Và đừng tự gọi mình như thế nữa."
"Phủ nhận là một cơ chế phòng thủ rất thú vị," Jihoon trầm ngâm, vuốt cằm trong sự chiêm nghiệm giả tạo. "Giống như anh anh không nhận ra là anh sắp hẹn hò với người ta tới nơi rồi."
"Anh không sắp làm gì hết," Ki-in khoanh chặt tay trước ngực.
Jihoon há hốc, ôm chặt ngực như thể Ki-in đã làm Jihoon bị thương. "Anh làm em bị tổn thương, Sau bao nhiêu chuyện tụi mình trải qua, giờ anh nói dối ngay trước mặt em sao? Được rồi. Em sẽ đưa ra bằng chứng."
Ki-in thở dài nặng nề, nhéo sống mũi. "Không có bằng chứng gì hết bởi vì không có gì để—"
"Một: anh để anh Siwoo quanh quẩn bên mình. Ngạc nhiên ghê, vì ngay cả em – một người chưa bằng trình độ của anh Siwoo – anh còn không chịu đựng nổi mười phút."
"Không đúng—"
"Hai!" Jihoon phất tay, không cho Ki-in cắt ngang. "Tuần trước anh ấy mang bánh cho anh, anh ăn hết, mà không than vãn gì hết."
"Anh có phàn nàn mà."
"Ờ, ờ," Jihoon nói với một cái vẫy tay khinh thường. "Nhưng anh vẫn ăn hết. Toàn bộ. Không chia cho ai. Mà còn mỉm cười khi nhận bánh nữa."
Ki-in lắp bắp, phần chóp tai chuyển sang màu đỏ. "Anh không có cười."
"Anh có cười mà," Jihoon nói, cười toe toét như thể anh vừa trúng số. "Và ba, điều em thích nhất: hai anh luôn đánh lẻ với nhau mỗi khi có cơ hội, dù mọi người có ở đó đi chăng nữa."
"Đó là bởi vì—"
"Vì gì?" Jihoon ngắt lời, nghiêng người quá gần khiến Ki-in theo bản năng ngả người ra sau. "Vì anh thích anh ấy?"
Ki-in đưa tay vuốt mặt. "Tại sao anh lại nói chuyện với em chứ?"
"Bởi vì sâu thẳm bên trong, anh biết em đúng," Jihoon nói một cách vui vẻ. "Với cả, anh không cưỡng lại được sự duyên dáng của em."
"Em sai rồi," Ki-in lẩm bẩm, mặc dù giọng nói của cậu thiếu sự thuyết phục.
Jihoon nghiêng đầu, nghiên cứu Ki-in như một câu đố đặc biệt cứng đầu. "Nếu anh chắc chắn như vậy, thì hãy trả lời câu hỏi này: nếu Siwoo rủ anh đi đánh lẻ, ngay tại đây, ngay lúc này, anh sẽ nói gì?"
Ki-in mở miệng, nhưng không nói nên lời. Anh liếc nhìn Jihoon, rồi nhìn tách trà, rồi lại nhìn Jihoon, như thể đang hy vọng sự can thiệp của thần thánh.
Jihoon cười toe toét, ngồi xuống một cách đắc thắng. "Thấy chưa."
"Em rất là phiền phức đấy." Ki-in lẩm bẩm, cầm lấy cốc và đứng dậy.
"Và anh đang đánh lạc hướng," Jihoon gọi với theo, giọng nói tràn đầy niềm vui.
Khi Ki-in mặc áo khoác và mở cửa, Jihoon nghiêng người ra sau ghế, đưa tay lên miệng. "Nói với anh Siwoo là em gửi lời chào nhé!"
Ki-in đóng sầm cửa lại sau lưng, mặt cậu đỏ bừng. Và không, chắc chắn không phải vì bất cứ điều gì Jihoon nói. Chắc chắn không phải.
Thật không may, Jihoon vẫn chưa dừng lại.
Trước khi Ki-in kịp bước thêm hai bước về phía cửa, Jihoon đã đứng dậy, chạy theo anh như một chú mèo con háo hức được ăn. "Khoan đã, khoan đã, khoan đã! Anh không thể cứ thế chạy trốn khỏi cuộc trò chuyện được. Như thế là không lịch sự đâu, anh Ki-in."
"Đây không phải là cuộc trò chuyện," Ki-in đáp trả, không chậm lại. "Đây là sự quấy rối."
"Chỉ là quấy rối nếu em sai thôi," Jihoon chỉ ra, trượt ra trước mặt anh với một nụ cười tự mãn đến mức có thể cung cấp năng lượng cho một thị trấn nhỏ. Jihoon duỗi tay ra, chặn cửa như một người lính canh đặc biệt khó chịu. "Thừa nhận đi, anh Ki-in. Anh có một điểm yếu đối với anh Siwoo."
Ki-in nheo mắt lại. "Tránh ra."
"Cho đến khi anh chịu thừa nhận."
"Anh không cần phải thừa nhận gì hết," Ki-in nói, giọng anh ta trầm và nguy hiểm. "Và nếu em không tránh ra, anh sẽ—"
"Lườm em để em bị khuất phục à?" Jihoon hỏi, nhướng mày. "Anh biết tuyệt chiêu không còn tác dụng với em. Em đã xây dựng được khả năng miễn dịch rồi."
Ki-in ôm chặt sống mũi. "Trời ơi, Jihoon..."
"Thề với em đi," Jihoon ngắt lời, nụ cười của Jihoon nở rộng hơn. "Thề rằng anh không thầm thích tất cả sự chú ý mà anh Siwoo dành cho anh. Hoặc cách anh luôn tìm ra lý do để ngồi cạnh anh Siwoo. Hoặc là—"
"Được rồi!" Ki-in quát lên, giơ tay lên. "Được rồi. Anh sẽ thừa nhận một thứ."
Jihoon đứng thẳng dậy, mắt sáng lên vì chiến thắng. "Tiếp tục đi."
"Anh thừa nhận," Ki-in nói chậm rãi, giọng khô khốc như sa mạc, "là em có quá nhiều thời gian rảnh rỗi."
Jihoon rên rỉ kịch liệt, lại ôm ngực. "Anh Ki-in, anh lại làm em đau quá. Em ở đây, cố gắng giúp anh sống cuộc sống tuyệt nhất, và đây là lời cảm ơn em nhận được sao?"
"Giúp á?" Ki-in lặp lại, không tin. "Bằng cách tra tấn anh cho đến khi anh mất hết ý chí sống?"
"Bằng cách giúp anh đối mặt với sự thật," Jihoon sửa lại, vẫy ngón tay về phía cậu. Jihoon nghiêng người vào, vẻ mặt trở nên nghiêm túc giả tạo. "Anh biết đấy, một ngày nào đó, anh sẽ nhìn lại khoảnh khắc này và cảm ơn em."
"Nằm mơ đi" Ki-in lẩm bẩm, bước sang một bên để cố gắng tránh xa Jihoon.
Jihoon tránh sang một bên, lại chặn Ki-in lại. "Anh không được phép rời đi cho đến khi chúng ta kết thúc cuộc nói chuyện này."
"Ồ, xong rồi," Ki-in nói, khoanh tay. "Em đã nói xong, và anh đã lờ đi. Giờ thì, tránh ra đi."
"Chưa đâu," Jihoon nói, nụ cười của Jihoon dịu lại thành thứ gì đó ít tinh nghịch hơn và chân thành hơn. "Gạt đùa cợt sang một bên đi, em chỉ nghĩ là anh nên... Em không biết. Suy nghĩ một chút."
"Anh không cần phải nghĩ đến anh Siwoo," Ki-in nói, mặc dù lời nói đó thốt ra có vẻ hơi nhanh và hơi mang tính phòng thủ.
Jihoon nhìn cậu đầy thấu hiểu. "Đó chính là vấn đề, anh Ki-in. Anh lúc nào cũng cố không nghĩ về anh Siwoo. Nhưng thật ra, anh ấy đã ở trong đầu anh rồi. Như vậy đâu có tệ."
Ki-in nhìn Jihoon chằm chằm, biểu cảm không thể đọc được. Trong một khoảnh khắc, có vẻ như cậu thực sự có thể đáp lại bằng một điều gì đó không phải là lời đáp trả mỉa mai. Nhưng rồi—
"Anh thật sự rất mệt với em." Ki-in nói một cách cộc lốc, lướt qua Jihoon và mở cửa.
Lần này Jihoon không cản cậu, nhưng dựa vào khung cửa một cách thản nhiên, nhìn Ki-in. Jihoon gọi với theo, "Chối bỏ không làm anh Siwoo biến mất đâu."
Ki-in dừng lại, tay anh siết chặt nắm đấm cửa. "Anh ghét em."
"Không, anh không ghét đâu," Jihoon cười toe toét nói. "Và anh chắc chắn không ghét anh Siwoo."
Ki-in đóng sầm cửa lại mà không nói thêm lời nào, âm thanh vang vọng khắp căn phòng. Jihoon đứng đó một lúc, cười khúc khích một mình trước khi quay lại ghế. Jihoon ngồi phịch xuống, cầm lấy chiếc cốc bị bỏ lại của Ki-in và kiểm tra nó với vẻ nghiêm túc giả tạo.
"Thật là," Jihoon nói với căn phòng trống, "anh không hề nhận ra em luôn luôn đúng à. Được rồi. Đến lúc hai anh thật sự hẹn hò, em sẽ là người đầu tiên lôi vụ này ra trêu cho bằng sạch."
3. Mata
Ánh sáng buổi chiều chiếu qua những ô cửa sổ khép hờ của căn phòng, chiếu sáng đống hỗn độn đi kèm với cơn sốt trang trí lại của anh. Ki-in đứng cứng đờ giữa tất cả, giơ tấm thảm màu be khó chịu lên như thể nó đang xúc phạm đến sự nhạy cảm của cậu.
"Cái này thật kinh khủng", anh tuyên bố, giọng nói đều đều nhưng đầy phán đoán.
"Đây là màu trung tính," Ki-in phản bác, khoanh tay và dựa vào tường một cách thoải mái. "Và anh đang làm quá lên."
"Nó màu be, Kiinie. Trông giống như yến mạch buồn. Trang trí lại có ích gì nếu định chọn thứ gì đó nhàm chán thế này?"
"Màu trung tính hợp với mọi thứ, anh Siwoo. Không giống như sở thích của anh, thứ sẽ biến căn hộ này thành một khu vui chơi mất."
"Ít nhất thì như thế cũng có cá tính," Siwoo đáp trả, ném tấm thảm vào đống đồ bị từ chối ngày một nhiều. "Màu này làm căn phòng giống như một căn phòng chờ vậy."
Trước khi Ki-in kịp phản biện thêm, Mata, thò đầu vào qua cánh cửa mở.
"Ồ, lại là hai đứa à," Mata nồng nhiệt nói và chắp tay lại.
"Lại?" Ki-in hỏi, cau mày khi liếc nhìn giữa Mata và Siwoo.
Mata cười khúc khích và dựa vào khung cửa một cách thoải mái. "Hai đứa lúc nào cũng ở bên nhau, gây ồn ào hoặc cãi nhau về rèm cửa hay bất cứ thứ gì. Anh nghĩ rằng cuối cùng hai đứa cũng dọn qua ngủ với nhau, nhưng có vẻ như vẫn đang mắc kẹt trong giai đoạn 'tranh luận về thảm màu be' rồi."
Siwoo lập tức sáng bừng lên. "Thấy chưa? Ngay cả anh Mata cũng nghĩ chúng ta sẽ là một cặp đẹp đôi."
Ki-in quay lại nhìn cậu với ánh mắt khó tin. "Anh Siwoo." Giọng cậu sắc bén đến mức có thể cắt được kính.
"Cái gì?" Siwoo ngây thơ nói, nhưng nụ cười nhẹ nhếch lên ở khóe môi đã phản bội anh. "Anh ấy chỉ đang nói điều hiển nhiên thôi mà."
Ki-in véo sống mũi. "Anh Mata, em không hẹn hò với anh Siwoo. Em cũng không có ý định rời bỏ căn phòng đơn thoải mái của em."
Mata khịt mũi. "Thư giãn đi, Ki-in. Anh chỉ mừng khi thấy Siwoo vui vẻ như vậy dạo này thôi."
Nghe vậy, Ki-in cứng người lại, lời phản đối của cậu nghẹn lại trong cổ họng. Siwoo, lần này, không đáp trả. Thay vào đó, anh nhìn Mata với một nụ cười nhẹ nhàng, như là biết ơn, và Ki-in nhận ra nụ cười đó chân thành đến thế nào.
"Được rồi," Mata tiếp tục, không hề hay biết về sự thay đổi năng lượng, "Dù sao thì đừng bận tâm đến anh. Hãy cho anh biết nếu hai đứa cần gì nhé!" Mata vỗ nhẹ vào cánh tay của Siwoo và nháy mắt với Ki-in trước khi biến mất ở cuối hành lang.
Cánh cửa đóng sầm lại, để lại một sự im lặng ngượng ngùng. Ki-in quay lại đống thảm, nhưng chuyển động của cậu chậm hơn, thận trọng hơn, như thể cậu đang cố gắng hiểu điều gì đó.
"Em biết là anh ấy chỉ trêu thôi mà," Siwoo nói sau một lúc, giọng nói nhẹ nhàng lạ thường.
Ki-in bật ra một tiếng cười khô khan, nhưng không hề có chút cay độc thường thấy. "Ừ, ừ. Khiếu hài hước kỳ lạ."
Siwoo không trả lời ngay, thay vào đó nhìn Ki-in với ánh mắt trầm ngâm. "Nói gì thì nói," cuối cùng anh ấy nói, "Anh thật sự không bận tâm nếu mọi người nghĩ chúng ta thân thiết. Em ở đây, anh thấy vui."
Ki-in dừng lại, tay lơ lửng trên một tấm thảm khác. Cậu không nhìn lên, nhưng hơi ửng hồng lan dần lên cổ đã phản bội cậu. "Anh phải thấy may mắn vì em quá bướng bỉnh không chịu rời đi", cậu lẩm bẩm, gần như không đủ to để nghe thấy.
Siwoo bật cười khẽ, sự chân thành chỉ thoáng qua trong ánh mắt trước khi thay bằng nụ cười nghịch ngợm thường thấy. "May mắn á? Phải nói là được ban phước mới đúng."
"Chọn thảm đi, anh Siwoo," Ki-in nói một cách vô cảm, mặc dù có một chút giật nhẹ ở khóe miệng.
Sự yên tĩnh của căn hộ bao trùm xung quanh họ, ánh nắng chiều muộn phủ những cái bóng dài, mềm mại lên sự hỗn loạn trong nỗ lực trang trí lại của Siwoo. Trong một lúc, không ai trong số họ nói gì cả. Ki-in bận rộn với đống thảm, lật giở chúng với mức độ dữ dội cho thấy cậu đang cố gắng xua tan hơi ấm còn sót lại từ lời nói của Mata.
Ngược lại, Siwoo dựa lưng vào tường, nhìn Ki-in với vẻ mặt không thể hiểu nổi - vẻ mặt luôn khiến Ki-in cảm thấy như Siwoo đã đi trước ba bước trong một trò chơi mà Ki-in thậm chí còn không biết họ đang chơi.
Siwoo cười khẩy, đẩy ra và đi về phía Ki-in. Anh khom người bên cạnh cậu, đủ gần để Ki-in có thể cảm nhận được cái chạm nhẹ của vai anh. "Em biết không, với một người tuyên bố không quan tâm, em thực sự đầu tư vào thiết kế nội thất của anh đấy."
"Em phải đầu tư, bởi vì em phải nhìn vào sự tra tấn con mắt này mỗi lần qua đây à."
"Đó không phải lỗi của anh," Siwoo nói, cười toe toét. "Là em mới là người liên tục xuất hiện mà."
Ki-in trừng mắt nhìn anh, nhưng Siwoo chỉ trông có vẻ thích thú hơn. "Anh bảo em qua đây," Ki-in chỉ ra, giọng điệu của cậu sắc lạnh. "Liên tục."
"Nhưng em không bao giờ nói không cả," Siwoo đáp trả, nụ cười của anh càng tươi hơn.
Miệng Ki-in mở ra, rồi lại khép lại. Cậu quay lại tấm thảm, lẩm bẩm điều gì đó nghe có vẻ đáng ngờ như, bởi vì em là một thằng ngốc.
Siwoo hơi nghiêng người, giọng anh hạ xuống vừa đủ để khiến Ki-in căng thẳng. "Em biết đấy, nếu em thực sự ghét dành thời gian cho anh, em đã không ở đây. Vậy nên, hoặc là em đang nói dối, hoặc là em có sở thích tra tấn bản thân."
"Hoặc," Ki-in nói, giật mạnh một tấm thảm màu xanh đậm ra khỏi đống thảm với lực mạnh hơn mức cần thiết, "Em chỉ có cảm giác nghĩa vụ không đúng chỗ thôi."
Siwoo cười khúc khích, ngả người ra sau trên tay khi anh nhìn Ki-in kiểm tra tấm thảm như thể nó chứa đựng bí mật của vũ trụ. "Nghĩa vụ. Ừ. Chắc vậy rồi."
Ki-in không để ý đến anh, giơ tấm thảm xanh lên để xem xét kỹ hơn. "Cái này không tệ," anh ta miễn cưỡng nói. "Ít nhất thì nó cũng có màu sắc thực sự."
Siwoo nghiêng đầu, giả vờ cân nhắc. "Ừm. Không tệ. Mặc dù nó gần giống... nhà kính theo phong cách Gothic, em không nghĩ vậy sao?"
Ki-in thả tấm thảm xuống đống chăn. "Anh đúng là vô vọng rồi."
"Vô vọng một cách quyến rũ nhỉ," Siwoo sửa lại, nở một nụ cười toe toét với cậu. "Thế mà em vẫn ở đây."
Ki-in đột nhiên đứng dậy, phủi bụi không tồn tại trên quần. "Em ở đây vì rõ ràng là anh không thể tự mình đưa ra quyết định."
"Lý do cũng hợp lý." Siwoo nói, làm theo và đứng dậy với một động tác duỗi người lười biếng.
Ki-in bận rộn với việc sắp xếp lại đống thảm, từ chối nhìn Siwoo. "Chọn màu xanh lá cây hoặc không. Em không quan tâm."
"Ồ, có đấy," Siwoo nói nhẹ nhàng, bước lại gần hơn. "Em quan tâm nhiều hơn những gì em muốn thừa nhận."
"Anh có bao giờ im lặng được không?" Ki-in gắt, mặc dù giọng nói của cậu không còn sự cay độc thường thấy.
"Không khi anh đang thắng," Siwoo đáp, nụ cười của anh dịu lại thành ấm áp hơn khi anh hơi nghiêng người lại gần. "Với lại, trêu em vui mà."
"Rất hân hạnh trở thành trò tiêu khiển của anh," Ki-in càu nhàu, cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn thẳng Siwoo—ánh mắt sắc như dao, nhưng chẳng đâm được ai.
Siwoo không trả lời ngay. Thay vào đó, anh nhìn Ki-in với một sự chăm chú lặng lẽ khiến không khí giữa họ trở nên... khác biệt. Có sức mạnh, bằng cách nào đó. Đó là kiểu nhìn khiến dạ dày Ki-in quặn lại theo cách mà cậu kiên quyết lờ đi.
"Em thực sự khiến nơi này trở nên tốt hơn. Ngay cả khi em đang càm ràm nhỉ."cuối cùng Siwoo nói, giọng anh giờ đã nhẹ nhàng hơn.
Ki-in chớp mắt, bất ngờ trước sự chân thành đột ngột trong giọng nói của Siwoo. "Chỉ là một tấm thảm thôi mà," cậu khoanh tay trước ngực.
"Không chỉ cái thảm," Siwoo đáp, lùi một bước, nụ cười mờ nhạt trên môi. "Nhưng cứ cho là vậy đi."
Một lúc lặng trôi qua trước khi Siwoo vỗ tay như vừa ra quyết định. "Được rồi, chọn màu xanh vậy. Em vừa cứu anh khỏi địa ngục màu be."
"Anh đang làm quá lên thôi," Ki-in lẩm bẩm, mặc dù giọng nói của anh lúc này đã nhỏ hơn, gần như... tắt tiếng.
Siwoo cười toe toét với cậu. "Thấy chưa? Em quan tâm đấy."
"Bây giờ anh hãy giải quyết mớ hỗn độn này đi. Em còn có việc phải làm." Ki-in đảo mắt, quay ra cửa.
"Rồi rồi," Siwoo gọi với theo, nụ cười của anh không bao giờ phai nhạt. "Nhưng em sẽ quay lại."
Ki-in dừng lại ở ngưỡng cửa, liếc nhìn lại qua vai với một bên lông mày nhướn lên. "Nằm mơ đi."
Nhưng nụ cười khẽ trên môi cậu đã phản bội cậu, và tất nhiên Siwoo đã nhận ra điều đó.
"Anh lúc nào cũng thế mà," Siwoo nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ sức nặng để nán lại.
Ki-in không trả lời. Cậu chỉ lắc đầu và bước ra hành lang, để lại Siwoo một mình với tấm thảm xanh—và nụ cười mãn nguyện đến phát điên đó.
4. Kim Geonboo
Ki-in đang yên ổn thưởng thức bữa ăn tại trong giờ nghỉ thì Geonboo lặng lẽ ngồi xuống ghế đối diện, không nói một lời.
"Hôm nay trông anh hơi... khác một chút," Geonboo nói một cách thản nhiên, vừa nói vừa xiên một lát trái cây bằng nĩa.
Ki-in cau mày, nhìn xuống bản thân. "Khác thế nào?"
Geonboo ngập ngừng. "Có vẻ... chỉnh tề hơn mọi khi."
Cậu cau mày. "Anh lúc nào chẳng chỉnh tề."
Geonboo gật đầu nhẹ, không tranh cãi. "Hợp với anh đấy."
Ki-in nheo mắt nhìn Geonboo đầy nghi ngờ. "Em đang ám chỉ gì vậy?" Anh nhìn chằm chằm Geonboo một lúc rồi lẩm bẩm. "Lại thế này nữa sao. Sao mọi người cứ nhắc đến anh ta thế?"
"Anh xin khẳng định không thích anh Siwoo," Ki-in nói một cách chắc chắn, mặc dù phần chóp tai của cậu đã phản bội khi chuyển sang màu đỏ.
Geonboo không trả lời ngay. Một lúc sau, chỉ nhẹ nhàng nói, "Em còn chẳng đề cập đến anh Siwoo. Mà khi liên quan đến anh Siwoo, anh hay cười hơn."
"Anh không hề."
"Có đấy," Geonboo nói nhỏ. "Chỉ một chút thôi. Nhưng em để ý."
Ki-in ngả lưng ra ghế, cau có nhìn vào ly cà phê. "Ai cũng nghĩ họ biết điều mà anh không biết."
Geonboo không cãi lại. Geonboo chỉ ngồi cùng anh, sự im lặng giữa họ kéo dài một cách dễ chịu. Rồi, không ngẩng đầu, Geonboo nói thêm, "Anh ấy chỉ làm thế với mình anh thôi."
"Làm gì."
Geonboo gật đầu. "Có thể em không biết thật. Nhưng em chưa từng thấy anh ấy nhìn ai khác như cách anh nhìn anh đâu."
Ki-in không nói gì, ánh mắt nhìn xa xăm về phía bên kia quán. Ngón tay anh siết chặt quanh ly.
"Em chỉ muốn nói là..." Giọng Geonboo giờ đây gần như thì thầm. "Có lẽ anh nên thử cho ai đó một cơ hội. Dù chỉ một chút."
Cậu ngẩng lên nhìn Geonboo, vẫn đầy dè chừng. "Em nghĩ anh nên làm thế à?"
Geonboo mỉm cười khẽ. "Em nghĩ... có lẽ anh nên ngừng chống cự lại. Anh Siwoo thích anh, và rõ ràng là anh không ghét sự chú ý đó."
Trong một lúc, Ki-in không nói gì, sự phòng thủ của cậu sụp đổ dưới cái nhìn xuyên thấu của Geonboo. "Em là đứa tệ nhất," cuối cùng cậu lẩm bẩm, mặc dù không có chút nhiệt huyết nào trong lời nói của anh.
Geonboo cười khúc khích, ngả người ra sau ghế. "Đó là mục đích của bạn bè mà."
Khi cuộc trò chuyện chuyển sang những chủ đề nhẹ nhàng hơn, Ki-in không thể không tua lại những lời Geonboo nói trong đầu. Ý tưởng để Siwoo vào vẫn khiến cậu sợ hãi, nhưng có lẽ—chỉ có lẽ—đó không phải là ý tưởng tồi tệ nhất.
Khu vực ăn uống ồn ào xung quanh họ, giọng nói hòa vào tiếng ù ù trầm thấp xen lẫn tiếng đĩa và đồ bạc va chạm thỉnh thoảng. Ki-in nhìn chằm chằm vào tách cà phê như thể nó chứa đựng câu trả lời cho những câu hỏi cấp bách nhất của cuộc sống, những lời của Geonboo cứ quanh quẩn trong đầu cậu như một con ruồi dai dẳng mà anh không thể xua đuổi.
Geonboo, vẫn luôn tinh ý, không bỏ qua việc Ki-in bỗng trở nên trầm ngâm. Nhưng Geonboo không hỏi gì thêm. Thay vào đó, tiếp tục ăn phần trái cây của mình, từng miếng một cách chậm rãi, như thể đang để cho câu chuyện có thời gian thở.
Ki-in trân trọng điều đó ở Geonboo—sự im lặng không bao giờ thấy gượng ép. Geonboo có thể chọc cậu khi cần, nhưng cũng biết lúc nào nên dừng lại.
Nhưng cậu không thể để Geonboo thắng tuyệt đối trong cuộc trò chuyện này.
"Em sai rồi đấy," cuối cùng cậu nói, giọng nói đủ nhỏ để không vang ra khỏi bàn.
Geonboo ngẩng lên, mắt khẽ chớp. "Về chuyện gì?"
"Về... anh Siwoo," Ki-in nói, tay gõ nhẹ vào ly cà phê. "Anh Siwoo như vậy với tất cả mọi người. Chẳng có gì đặc biệt cả."
"Anh thật sự tin thế à?" Geonboo hỏi, giọng không mang chút nghi ngờ nào—chỉ là một câu hỏi đơn giản.
"Ừ," Ki-in đáp nhanh, quá nhanh.
Geonboo đặt ly nước xuống. "Em chưa từng thấy anh Siwoo để ý tới ai nhiều như anh, đến độ nổi tiếng luôn mà."
Ki-in nhíu mày. "Có thể chỉ là do... anh ở gần anh Siwoo thôi."
"Có thể," Geonboo nói, vẫn dịu dàng như trước. "Nhưng em nghĩ không phải vậy."
Ki-in định đáp lại, nhưng lời nói mắc nghẹn nơi cổ họng. Cậu ngả lưng ra sau, ánh mắt đăm chiêu.
"Kể cả nếu anh Siwoo có..." Ki-in bắt đầu, rồi dừng lại, lời nói của cậu bắt gặp điều gì đó mà cậu không thể gọi tên. Cậu thở mạnh, đưa tay vuốt tóc. "Điều đó không có nghĩa là anh Siwoo thật sự—"
"Thích anh à?" Geonboo đáp, nụ cười tự mãn của Geonboo trở lại. "Ai cũng thấy anh Siwoo thực sự rất khác khi ở cùng phòng với anh. Giống như con đợi mẹ đi chợ về vậy."
"Thật nực cười," Ki-in lẩm bẩm, mặc dù mặt cậu lại dần đỏ lên.
"Không phải vậy đâu," Geonboo nói một cách chắc chắn, giọng Geonboo dịu đi vừa đủ để khiến cậu bất ngờ. "Và anh biết điều đó. Anh chỉ quá sợ để tin vào điều đó thôi."
Hàm Ki-in siết chặt, hai tay nắm chặt thành nắm đấm trên bàn. "Tất nhiên là anh sợ rồi," cậu thừa nhận, giọng cậu chỉ hơn tiếng thì thầm một chút. "Nếu như tất cả chỉ là trò đùa với anh Siwoo thì sao? Nếu như anh chỉ là công cụ vui đùa của anh Siwoo thật thì sao?"
Giọng Geonboo đều đều. "Em biết anh khó để mọi người vào. Nhưng anh Siwoo? Anh ấy không như vậy. Nếu có gì, anh Siwoo có lẽ cũng sợ hãi như anh vậy."
Ki-in chớp mắt, nét mặt cậu cau lại sâu hơn. "Son Siwoo? Sợ hãi? Không thể nào."
Geonboo khẽ lắc đầu. "Anh Siwoo cũng là con người mà, anh Ki-in. Dù có hơi phiền phức, đúng vậy."
Ki-in nhìn Geonboo chằm chằm, sức nặng của những lời Geonboo nói đè lên cậu như một tấm chăn nặng nề, không mong muốn. Cậu không trả lời, nhưng cái nhíu mày nhẹ và cách những ngón tay cậu thả lỏng bên dưới cho Geonboo biết rằng tin nhắn của Geonboo đã đến nơi.
"Cứ nghĩ mà xem," Geonboo nói, ngả người ra sau và lại cho cậu không gian riêng. "Và có lẽ, lần sau khi anh Siwoo làm điều gì đó ngọt ngào đến mức lố bịch, anh có thể thử nói cảm ơn thay vì cau mày."
"Đừng thúc ép anh," Ki-in lẩm bẩm, mặc dù có một nụ cười thoáng hiện ở khóe miệng cậu.
Geonboo mỉm cười, hài lòng. "Thấy chưa? Tiến triển rồi này."
5. Helper
Ki-in và Siwoo đang ngồi ở quán ăn yêu thích sau một ngày dài mệt mỏi. Nơi này yên tĩnh, chỉ có một số ít khách hàng khác rải rác trên các gian hàng, tiếng trò chuyện trầm thấp hòa lẫn với tiếng va chạm nhẹ nhàng của bát đĩa và giai điệu yếu ớt của một bản tình ca cũ phát qua loa. Ánh sáng cam ấm áp của đèn trong quán ăn không giúp Ki-in thư giãn nhiều, cậu đang ngồi thẳng, hai tay vung vẩy một cách hoạt bát khi cậu tranh luận về quan điểm của mình. Đối diện với cậu, Siwoo ngả người ra sau trên ghế, hình ảnh bình tĩnh đến phát cáu khi anh nhấp một ngụm nước như thể họ không ở bờ vực của một thảm họa.
"Anh nghe này," Ki-in nói, đưa tay vuốt mái tóc đã rối bù của mình, sự thất vọng hiện rõ. "Vậy nên nếu chúng ta dời thời hạn thêm nữa, thì sẽ sát giờ đến mức chẳng còn thời gian xoay xở. Đây là thảm họa chờ xảy ra đấy."
Siwoo mỉm cười, nghiêng đầu. Ki-in ghét khi anh làm vậy. Giống như anh đang cố tỏ ra tự mãn. "Em bi quan quá," Siwoo nói một cách lười biếng. "Hãy tin tưởng một chút vào kế hoạch đi."
"Em không tin vào kế hoạch đó", Ki-in đáp trả. "Là do anh và cái trò 'hãy tùy cơ ứng biến' vớ vẩn của anh. Anh sẽ khiến chúng ta gặp rắc rối, hãy ghi nhớ lời em."
"Cho đến giờ, việc ứng biến khá hiệu quả mà," Siwoo phản bác, nụ cười của anh ta nở rộng hơn. "Thừa nhận đi, em chỉ khó chịu vì 'vớ vẩn' của anh có kết quả."
"Kết quả?" Ki-in lắp bắp, giơ tay lên. "Kết quả? Ý anh là sự hỗn loạn mà anh để lại à? Anh là một tên gây rối hợp pháp, hỗn loạn mà chẳng ai làm gì được."
"Anh sẽ coi đó là lời khen", Siwoo nói, giọng quá đỗi tự mãn khiến Ki-in muốn đấm cho một cái. Trước khi Ki-in kịp phản pháo, một người đàn ông mặc tạp dề tiến đến bàn họ với nụ cười tươi rói và một đĩa bánh dâu tây lớn trên tay.
"Helper?" Ki-in cau mày, nhìn người mới đến. "Anh làm gì vậy?"
"Chúc mừng kỷ niệm ba năm yêu nhau của hai đứa!" Cody cười toe toét khi đặt đĩa bánh xuống bàn. "Anh bảo đầu bếp chuẩn bị cái bánh này đặc biệt cho hai đứa đấy. Không cần cảm ơn anh đâu."
Ki-in chớp mắt. Trong vài giây, cậu tưởng mình nghe nhầm. "Kỷ niệm... cái gì cơ?" Giọng cậu phẳng lặng, não bộ cố gắng bắt kịp thông tin. Từ từ, cậu quay đầu lại nhìn Siwoo, kẻ đang ngồi vô cùng thoải mái, môi mím lại như cố nhịn cười – và thất bại thảm hại.
"Anh Siwoo," Ki-in lầm bầm, giọng đầy hoang mang lẫn sợ hãi.
Siwoo nhún vai, vẻ mặt ngây thơ vô số tội. "Thì đâu có sai. Chúng ta quen nhau được ba năm rồi còn gì."
"Anh điên rồi," Ki-in nói qua kẽ răng, đưa tay ôm mặt khi Helper vui vẻ nhìn họ, hoàn toàn không nhận ra sự tức giận đang sôi sục trong lòng Ki-in.
"Anh thấy dễ thương mà," Helper nói thêm, lùi lại. "Hai đứa nên ăn mừng đi. Anh sẽ quay lại sau nha!"
Khi Helper quay đi, Ki-in chỉ còn biết nhìn đĩa bánh, rồi nhìn Siwoo, rồi lại nhìn bánh, ánh mắt đầy ngờ vực xen lẫn buông xuôi.
"Anh ăn hết một mình đi," cuối cùng Ki-in nói, khoanh tay lại.
"Thôi nào," Siwoo nói, cầm lấy nĩa và cắt một miếng lớn. "Em thích dâu tây mà. Với lại, hôm nay là ngày đặc biệt của tụi mình. Phải ăn mừng chứ."
"Không phải ngày kỷ niệm của chúng ta! Em bắt đầu nghĩ mọi người dạo này cứ khẳng định vấn đề này là do anh đã đi rêu rao như vậy." Ki-in ngả người ra sau như muốn tránh xa sự phi lý này. "Và nếu anh còn tiếp tục bày mấy trò này, em sẽ giết anh đấy."
Siwoo nhướng mày, môi nhếch cười như chẳng coi lời đe dọa ra gì. "ÁAAA, anh sẽ tố cáo cảnh sát về tội em âm mưu tổ chức khủng bố."
"Giết một người thì khủng bố cái gì chứ?" Ki-in nói cứng. "Anh lại bắt đầu rồi đấy."
Siwoo bật cười, lắc đầu khi ăn thêm một miếng bánh. "Em đúng là nguồn giải trí bất tận mà, Kiinie."
"Nếu em chịu thừa nhận rằng chúng ta là một đội tuyệt vời thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều." Siwoo nói, giọng điệu bình thường nhưng ánh mắt lại quá tinh quái.
"Chúng ta đúng là một đội tuyệt vời," Ki-in tự động nói. "Về mặt công việc. Về mặt công việc, anh Siwoo. Đừng bóp méo lời em."
"Tại sao em luôn làm thế?" Siwoo hỏi, không thèm che giấu sự thích thú của mình.
"Làm gì cơ?"
"Lúc nào cũng phải 'công việc', 'đồng nghiệp', như thể chỉ cần lỡ thiếu từ đó thì thiên hạ sẽ tưởng—" Anh chỉ tay về phía họ, nụ cười toe toét của anh trở nên gian xảo. "Em biết mà."
Giọng cậu sắc bén, mặc dù đầu tai anh bắt đầu đỏ lên. "Anh nói đi. Nói đi."
"Hẹn hò," Siwoo nói, kéo dài từ đó ra như thể anh đang thưởng thức nó. "Mọi người đã nghĩ thế rồi, Ki-in. Tại sao lại phải chống lại nữa?"
"Bởi vì điều đó không đúng!" Ki-in nghiêng người về phía trước như thể cậu đang cố gắng giữ cuộc trò chuyện này không lan sang những người ăn tối khác. "Chúng ta không hẹn hò, Siwoo. Chúng ta là đồng nghiệp. Công việc. Chỉ vậy thôi."
Siwoo ngâm nga một cách trầm ngâm, xoay chiếc nĩa giữa các ngón tay. "Đồng nghiệp nghe hay ghê."
"Anh đừng có đùa giỡn nữa," Ki-in nói, nheo mắt lại.
Siwoo cười toe toét. "Em đang làm cho nó nghe có vẻ nghiêm túc quá. 'Công việc.' 'Đồng nghiệp.' Đáng yêu một cách... bị kìm nén?"
"Em không bị kìm nén," Cậu hắng giọng, hạ giọng. "Em chỉ... chuyên nghiệp thôi."
"Được rồi," Siwoo nói, nụ cười của anh ta nở rộng hơn. "Em cứ tin như thế đi."
Ki-in trừng mắt nhìn anh, nhưng thật khó để coi cái trừng mắt đó là nghiêm túc khi má cậu đang nóng bừng, và Siwoo rõ ràng đang tận hưởng từng giây phút này.
"Nhưng mà, em ở đây," Siwoo nói, chỉ tay về phía họ. "Cùng ngồi chung một không gian với anh. Ở quán ăn yêu thích của chúng ta. Vào ngày kỷ niệm của chúng ta."
"Hôm nay không phải ngày kỷ niệm của chúng ta," Ki-in gầm gừ, nhưng sự cay độc trong giọng nói của cậu đang mất dần.
"Em thật đáng yêu khi phủ nhận sự thật mà," Siwoo nói, giọng điệu của anh rất thản nhiên khiến Ki-in muốn ném cốc cà phê vào anh. Anh cũng sẽ làm vậy, nếu họ không ở nơi công cộng. Đúng là đồ may mắn.
"Phủ nhận?" Ki-in lặp lại. "Phủ nhận cái gì? Không có gì để phủ nhận, bởi vì không có gì xảy ra ở đây cả,"
"Ừ, em nói thế nào cũng được." Siwoo nói, ngả người ra sau với một nụ cười tự mãn, như thể anh vừa thắng một cuộc tranh cãi ngầm nào đó. Anh cầm cốc cà phê lên, nhấp một ngụm nhàn nhã trước khi nói thêm, "Nhưng có lẽ em nên ăn một ít bánh này trước khi anh ăn hết. Anh không muốn em bỏ lỡ việc ăn mừng ngày trọng đại của chúng ta đâu."
Ki-in thở dài một tiếng rên rỉ bực bội mà chỉ Siwoo mới có thể gợi ra, rồi lại đưa tay xuống mặt. "Anh có thể dừng lại một chút được không?"
Siwoo nói, giọng anh nhẹ nhàng và trêu chọc. "Em sẽ lạc lối nếu không có anh mất."
"Lạc lối?" Ki-in lặp lại, trừng mắt nhìn anh. "Em sẽ tự do nếu không có anh."
"Em biết anh đang nói gì mà." Siwoo nói, nụ cười của anh nở rộng hơn.
Ki-in mở miệng định phản bác, rồi lại ngậm miệng lại, nhận ra mình không có cách đáp trả nào hay. Thay vào đó, cậu trừng mắt nhìn Siwoo, điều này chỉ khiến người đàn ông kia bật cười.
"Chỉ là vui thôi mà. Em căng thẳng quá." Siwoo nói, giọng anh dịu đi vừa đủ để khiến Ki-in bất ngờ.
"Em không căng thẳng", Ki-in lẩm bẩm, nhưng lập luận đó nghe có vẻ yếu ớt, ngay cả với cậu. Ki-in nhìn anh một lúc, rồi thở dài cam chịu. "Được thôi. Nhưng em không ăn bánh đâu."
"Tùy em thôi," Siwoo nói, cắt thêm một miếng nữa. "Anh lại càng ăn nhiều. Chúc mừng kỷ niệm, Kiinie."
"Hôm nay không phải là ngày kỷ niệm của chúng ta," Ki-in lẩm bẩm, nhưng khóe miệng cậu thoáng hiện một nụ cười, và lần này, cậu không thèm che giấu điều đó.
+1. Kim Ki-in
Quán cà phê yên tĩnh chỉ còn vương lại âm thanh lách cách nhỏ nhẹ của ly tách và tiếng nhạc nền dịu nhẹ. Ki-in xoay người không yên trong chiếc ghế gỗ, tiếng kẽo kẹt khẽ vang lên mỗi khi cậu dịch chuyển. Cậu thậm chí không chắc tại sao mình lại đến đây. Hoặc đúng hơn, cậu biết rõ lý do... và cậu ghét bản thân vì điều đó.
Siwoo đã nhắn tin cho cậu từ trước đó — Gặp anh ở quán cà phê nhé? Có chuyện muốn nói với em. Ki-in đã thở dài khi đọc tin nhắn, thừa hiểu điều này có thể là bất cứ thứ gì, từ một câu chuyện dở hơi đến một kế hoạch rủ rê nào đó của Siwoo. Cậu nhìn chằm chằm vào tin nhắn suốt năm phút trước khi cuối cùng cũng chịu thua, làu bàu suốt cả quãng đường đến quán.
Và giờ đây, cậu đang ngồi đó, cứng nhắc và bồn chồn, trong khi Siwoo ung dung đi dạo giữa các bàn như thể đây là quán của anh. Ki-in cố tỏ ra bận rộn bằng cách lật lật một cuốn sách mình vớ đại ở kệ trang trí gần đó, nhưng những con chữ nhòe nhoẹt trước mắt, tâm trí cậu đã lang thang nơi khác.
"Anh có cần giúp không, hay là...?" Ki-in gọi, giọng điệu đủ sắc bén để truyền tải sự giới hạn của cậu.
Siwoo xuất hiện từ phía sau một kệ sách, môi cong lên thành nụ cười lệch quen thuộc, tay cầm một cuốn sách dày cộp. "Tìm được rồi."
"Tìm cái gì?" Ki-in hỏi, đã sẵn sàng tinh thần đón nhận bất cứ trò vớ vẩn nào sắp phát ra từ miệng Siwoo.
"Cái này." Siwoo đáp, bước tới và thả phịch cuốn sách xuống bàn. Một lớp bụi mỏng tung lên, còn Ki-in thì liếc xuống bìa sách: Tâm lý học về sự hấp dẫn và các mối quan hệ.
Ki-in chớp mắt. "Cái gì đây?"
Siwoo nhún vai, nụ cười toe toét nở rộng hơn khi anh ngồi vào ghế đối diện Ki-in. "Anh nghĩ nó có thể cho chúng ta một số thông tin."
"Chính xác là về cái gì?" Ki-in nói một cách vô cảm, mặc dù tim cậu đang đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu có thể cảm nhận được sức nặng của ánh mắt Siwoo trên người mình, và điều đó khiến lòng bàn tay cậu ngứa ngáy vì muốn cựa quậy. Thay vào đó, cậu nắm chặt mép bàn.
"Về lý do tại sao dạo này em tránh mặt anh," Siwoo nói, nghiêng người về phía trước. Giọng anh giờ đây trầm hơn, nhỏ hơn, nhưng vẫn mang theo sự tự tin điên rồ dường như luôn khiến Ki-in khó chịu. Anh chống khuỷu tay lên bàn, cằm tựa vào tay như thể anh không vừa thả một quả lựu đạn cảm xúc giữa họ.
Ki-in cứng người lại. "Em không—"
Siwoo ngắt lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "Và anh nghĩ anh biết lý do tại sao."
Hơi thở của Ki-in nghẹn lại trong cổ họng. Cậu mở miệng định phủ nhận lần nữa, nhưng không có lời nào thoát ra. Ánh mắt của Siwoo kiên định, nghiêm túc một cách khác thường, và nó giữ chặt Ki-in như một cái bẫy. Anh cảm thấy bị phơi bày, như thể những bức tường anh xây dựng xung quanh mình đang sụp đổ dưới sức nặng của sự giám sát của Siwoo.
"Vậy anh nghĩ tại sao?" Cuối cùng Ki-in cũng lên tiếng, giọng cậu nhỏ hơn dự định.
Siwoo gật đầu, và lần này, không có sự trêu chọc nào trong biểu cảm của anh, không có nụ cười ranh mãnh nào kéo dài trên môi anh. "Anh nghĩ là em sợ," anh nói đơn giản. "Sợ chuyện này. Sợ chúng ta."
"Làm gì có 'chúng ta'," Ki-in nói nhanh, những từ ngữ tuôn ra một cách vội vã. "Anh đang tưởng tượng—"
"Thật sao?" Siwoo hỏi, nghiêng đầu. Giọng anh bình tĩnh đến phát điên, nhưng có một sự dịu dàng trong đôi mắt anh, thứ gì đó khiến ngực Ki-in đau nhói. "Bởi vì, lần này thôi, Kiinie, anh muốn em thành thật với anh. Chỉ cần nói cho anh biết em cảm thấy thế nào. Không đùa giỡn. Không né tránh. Chỉ cần nói ra thôi."
Ki-in nhìn anh chằm chằm, sức nặng của khoảnh khắc đè lên cậu như một sức mạnh vật lý. Bản năng của cậu là lẩn tránh, là dựng lên tường rào kiên cố, nhưng ánh mắt Siwoo khiến cậu không thể. Nó kiên nhẫn, tử tế và chân thành đến đau đớn khiến Ki-in muốn chạy trốn, muốn trốn thoát trước khi cậu nói ra điều gì đó mà cậu không thể rút lại được.
"Em..." cậu nuốt nước bọt, hai tay siết chặt mép bàn. "Em không biết phải làm thế nào."
"Làm gì?" Siwoo nhẹ nhàng hỏi, giọng nói gần như thì thầm.
"Làm sao để mở lòng." Ki-in thú nhận. "Em không giỏi chuyện đó. Và anh—anh khiến em sợ, anh Siwoo."
"Tại sao?"
"Vì anh khiến em cảm nhận nhiều thứ," Ki-in nói, giọng cậu vỡ ra. "Những điều em không biết cách đối mặt. Và nếu em để em bước vào... nếu anh rời đi... em không biết mình có chịu đựng nổi không."
Lời thú nhận lơ lửng trong không khí giữa họ, nặng nề, thô ráp và đáng sợ. Ngực Ki-in phập phồng khi cậu cố gắng lấy lại hơi thở, tim cậu đập mạnh đến nỗi cậu chắc chắn Siwoo có thể nghe thấy.
Trong một lúc lâu, Siwoo không nói gì. Sau đó, anh từ từ đưa tay qua bàn, đặt nhẹ tay lên tay Ki-in. Cái chạm của anh ấm áp, vững chắc, và khiến cổ họng Ki-in thắt lại.
"Anh sẽ không đi đâu cả," Siwoo nhẹ nhàng nói, giọng anh đều đều và chắc chắn. "Và anh biết điều đó rất đáng sợ, Ki-in. Nhưng anh ở đây. Nếu em sẵn sàng thử, anh sẽ ở đây."
Cổ họng Ki-in thắt lại, và trong một khoảnh khắc, cậu không thể nói được. Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay Siwoo trên tay mình, sức nặng và sự ấm áp của nó vừa đáng sợ vừa an ủi. Bản năng của cậu hét lên bảo cậu hãy kéo ra, rút lui vào nơi an toàn trong những bức tường của mình, nhưng lần này, cậu không nghe.
Thay vào đó, cậu lật tay lại, các ngón tay cậu nắm chặt lấy tay Siwoo. Cái nắm của cậu do dự, ngập ngừng, nhưng nó vẫn ở đó.
"Em sẵn lòng," cậu khẽ nói, giọng nói gần như không thể nghe thấy được vì tiếng tim đập thình thịch.
Gương mặt Siwoo bừng sáng bởi một nụ cười mà Ki-in chưa từng thấy trước đây. "Tốt," anh nói, giọng trở nên ấm áp và lém lỉnh. "Vì anh nghĩ cuốn sách này sắp gợi ý làm vài trò điều trị tâm lý rồi, mà anh không nghĩ tụi mình sẵn sàng đến mức đó đâu."
Ki-in lườm anh, phản xạ như thường lệ. "Anh lắm chuyện thật."
"Và em thích điều đó," Siwoo đáp trả, nụ cười của anh càng tươi hơn.
Trong một khoảnh khắc, Ki-in không trả lời. Cậu chỉ nhìn Siwoo, tay vẫn nắm chặt tay anh, và cảm thấy một nụ cười nhẹ thoáng qua ở khóe môi.
"Đáng tiếc là... đúng vậy."
Cậu nửa mong đợi Siwoo sẽ cười, gạt phắt đi bằng một câu nói dí dỏm khéo léo nào đó để cậu có thể rút lui sau lớp phòng thủ thường thấy của mình. Nhưng Siwoo không làm vậy. Thay vào đó, anh chỉ ngồi đó, ánh mắt kiên định và dịu dàng đến mức không thể chịu đựng được.
Trong một khoảnh khắc, cả hai đều không di chuyển. Bàn tay của Ki-in, vẫn nằm trong tay Siwoo, ấm áp đến không tưởng, và cảm giác đó vừa vững chắc vừa vô cùng đáng sợ. Cậu muốn rút tay ra, nhét khoảnh khắc đó trở lại chiếc hộp mà cậu đã giữ nó trong nhiều năm, nhưng có điều gì đó trong biểu cảm của Siwoo đã ngăn anh lại.
"Em không biết phải làm thế nào", Ki-in lại nói, giọng cậu lần này nhỏ hơn, pha chút gì đó giống như sự yếu đuối.
"Vậy thì để anh giúp," Siwoo trả lời đơn giản, ngón tay anh siết chặt Ki-in một chút. Giọng anh không trêu chọc hay tự mãn—mà là kiên nhẫn, vững vàng, và nghiêm túc.
"Anh bình tĩnh nhỉ," Ki-in lẩm bẩm, cố gắng tập hợp một chút vẻ ngoài của sự khoe khoang thường ngày.
"Vì anh đã chờ em từ lâu rồi," Siwoo cười nghiêng đầu. "Em nghĩ anh để bất kỳ ai rủ mình chạy ra quán cà phê chỉ để ngồi nhìn nhau và nói chuyện trên trời dưới đất chắc?"
Ki-in bật cười, giọng cười run rẩy và không tin tưởng. "Em chỉ nghĩ đó là ý tưởng vui vẻ của anh thôi."
"Đúng thế," Siwoo thừa nhận với một nụ cười toe toét. "Nhưng chỉ với em thôi."
Hơi thở Ki-in nghẹn lại. Ánh mắt cậu lướt trên gương mặt Siwoo tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy anh đang đùa... nhưng không hề có. Chỉ có sự ấm áp và chân thành khiến Ki-in thấy vừa run sợ vừa bình yên.
"Anh dai như đĩa vậy, anh biết không?" Ki-in nói, giọng không đều.
"Anh thích từ 'kiên trì' hơn", Siwoo đáp, nụ cười của anh dịu lại thành thứ gì đó dịu dàng hơn. "Nhưng em muốn gọi gì cũng được."
Trong một lúc lâu, Ki-in chỉ nhìn chằm chằm vào anh, suy nghĩ của cậu là một mớ hỗn độn hỗn loạn của nỗi sợ hãi, sự hoài nghi và một thứ gì đó gần giống với hy vọng một cách nguy hiểm. Ki-in hít sâu một hơi. Đôi mắt cậu lướt qua gương mặt Siwoo—một thoáng bối rối, rồi quyết tâm. Cậu chầm chậm đưa tay lên, tháo kính xuống, đặt nó cạnh tách cà phê. Động tác tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại đầy ý nghĩa, như thể cậu đang gỡ bỏ một lớp phòng vệ cuối cùng.
Siwoo nhìn cậu, ánh mắt bối rối thoáng qua rồi chuyển thành ấm áp và chờ đợi.
Và rồi, Ki-in nghiêng người về phía trước.
Nụ hôn đầu tiên nhẹ nhàng, như một phép thử. Nhưng khi Siwoo đáp lại—nghiêng người, tay đưa lên chạm vào má cậu—nó trở nên sâu sắc hơn, vững vàng hơn. Ấm áp. Rung động. Và đầy đe dọa theo cách kỳ lạ, nhưng Ki-in không rút ra. Thay vào đó, cậu để mình ngã xuống, sức nặng của bàn tay Siwoo trên má cậu neo giữ cậu trong khoảnh khắc đó.
Khi họ cuối cùng tách ra, Ki-in cảm thấy nghẹt thở, tim cậu đập mạnh đến mức cậu chắc chắn Siwoo có thể nghe thấy. Cậu mở mắt ra và thấy Siwoo đang mỉm cười với cậu, biểu cảm của anh vừa tự mãn vừa trìu mến.
"Thấy chưa?" Siwoo nhẹ nhàng nói. "Cũng không tệ lắm, phải không?"
Ki-in rên rỉ, ngả người ra sau ghế và đưa tay vuốt mặt. "Ughhhh."
"Lúc bối rối mà em cũng dễ thương nữa là sao thế?" Siwoo đáp trả, nụ cười của anh ngày càng rộng hơn.
"May cho anh là em yêu anh," Ki-in lẩm bẩm, mặc dù đôi má ửng hồng đã phản bội cậu.
"Ồ," Siwoo thì thầm, giọng anh nhẹ nhàng hơn. "Anh cũng yêu em," Anh cũng ngả người ra sau, tay vẫn đặt nhẹ trên tay Ki-in. "Mặc dù anh cho rằng anh chỉ là người lì lơm hơn thôi."
Ki-in đảo mắt, nhưng có một nụ cười yếu ớt, miễn cưỡng kéo căng trên môi cậu. "Anh là cái thứ, cái thứ..."
"Thứ mà em yêu đấy nhỉ," Siwoo nói đùa, nụ cười của anh rạng rỡ.
Lần này, Ki-in không phản đối. Thay vào đó, cậu để mình ngồi đó, tay vẫn trong tay Siwoo, hơi ấm của khoảnh khắc đó bao quanh cậu như một tấm chăn.
Và lần đầu tiên sau một thời gian dài, cậu cảm thấy thoải mái khi cho ai đó vào nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro