1.4. Phía sau tấm Cà - sa
Tôi kiểm tra hộp thư, nhận được một tin nhắn:
"Thưa Thầy! Con có một chuyện mong Thầy cho con lời khuyên làm sao là đúng!
Con đi học đại học ở Sài Gòn và anh học kinh tế có công việc ổn định. Chúng con ở cùng dãy trọ, cũng không tiếp xúc nhiều, mỗi lần gặp là con gật đầu chào. Anh người điềm đạm nhỏ nhắn, hiền lành, cũng không mấy khi anh tiếp xúc với ai. Dần già chúng con trở thành bạn của nhau, chia sẻ cuộc sống động viên nhau cố gắng. Không biết từ khi nào con quan tâm anh, anh cũng có suy nghĩ đồng cảm, quan tâm cảm xúc và cũng mến con, cho cơ hội bước vào cuộc sống của nhau.
Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên cho đến khi ba của anh ấy từ quê vào chơi. Anh ấy ăn chay trường, hay đi chùa và sống rất khoa học, anh chưa nói cho con biết. Anh ấy im lặng, nhắn cho con tin nhắn rằng: “Thời gian qua có một chuyện anh chưa nói với em, đó cũng là lý do anh làm việc sai trái này. Anh ăn chay trường và có ý nguyện xuất gia một ngày nào đó. Nhưng việc quen biết em đã khiến anh rung động, là em đã khiến anh rung động. Đó là điều khiến anh sợ, khiến anh cảm thấy không an toàn, rằng anh sẽ quên đi ý nguyện của mình. Anh muốn dừng lại tình cảm này. Vì không biết phải nói thế nào nên đã chọn cách im lặng. Thật lòng xin lỗi vì đã làm em mất niềm tin. Lần này thôi sẽ không làm phiền em nữa. Cảm ơn vì đã lo lắng cho anh, em cũng vậy, giữ gìn sức khỏe, nhớ ăn uống đầy đủ, đừng thức khuya quá, đừng khóc vì những người không xứng đáng. Mong em sớm tìm được người xem em là tất cả, và sống thật hạnh phúc. Thời gian qua cám ơn em vì tất cả! Tạm biệt N!”.
… Con làm phiền anh nhiều, nhắn tin, điện thoại anh cũng không nghe. Ngay cả tình bạn con cũng không thể có. Con muốn hiểu anh ấy gặp chuyện gì, cùng nhau vượt qua, nếu đó là ý nguyện của anh con sẽ ủng hộ, chỉ cần một điều là anh hạnh phúc.”
“Hì. Chào bạn. Đầu tiên phải cảm ơn bạn vì đã chia sẻ câu chuyện của bạn với mình. Phải nói trước với bạn rằng mình chỉ là một người tu sĩ bình thường, không kinh nghiệm lắm trong
chuyện giải tỏa các vấn đề tình yêu. Nhưng đọc được câu chuyện của bạn, mình nghĩ là sẽ giúp được bạn chút gì đấy.
Đúng như bạn nói, đó là tình yêu. Tình yêu đơn giản là cần có nhau trong cuộc đời. Trước tiên, bạn phải biết rằng, anh ấy yêu bạn rất nhiều. Vì sao, bởi vì anh ấy yêu bạn, nên mới không muốn bạn khổ, không muốn bạn buồn khi anh ấy rời xa, và cho dù có rời xa, thì anh ấy vẫn mong bạn hạnh phúc và tìm được một người xứng đáng.
Nếu như anh ấy không yêu bạn, anh đã im lặng ra đi, để mặc bạn đau khổ, chơi vơi, lạc lõng với hàng vạn câu hỏi không thể trảlời chứ đừng nói đến là một lời tạm biệt như anh ấy đã từng.
Chắc chắn là bạn còn yêu anh ấy, rất nhiều đúng không? Mình rất mừng vì bạn đã nói câu sẽ ủng hộ anh ấy để anh được hạnh phúc. Nếu bạn yêu anh ấy, thì hãy yêu cả ước mơ và tương lai anh ấy, cho dù tương lai đó không có hình bóng bạn.
Thử nghĩ xem nếu như anh ấy không đi xuất gia, cho dù bạn có giữ được anh ấy đi nữa, bạn cũng chỉ giữ được cái xác thôi, trái tim không còn dành cho bạn. Cho dù anh ấy còn yêu bạn rất nhiều nhưng anh ấy dám bỏ qua tình yêu ấy để thực hiện lý tưởng của mình thì chắc chắn lý tưởng kia còn lớn hơn tình yêu
anh dành cho bạn. Vậy nên có giữ được anh thì bạn cũng chỉ giữ được một phần nhỏ của trái tim người đàn ông đó.
Nếu bạn có tìm hiểu đạo Phật thì chắc bạn biết công chúa Da Du Đà La là vợ của Thái tử trước khi đi tu. Biết chồng mình có chí nguyện xuất gia, nhưng nàng vẫn không cản. Người đàn bà nào cũng mong muốn mình có một hạnh phúc trọn vẹn, muốn mình là người duy nhất chiếm được tình yêu đó. Bởi vì, tình yêu chính là sự ích kỷ. Một bên là hạnh phúc của mình, một bên là hạnh phúc của chồng, nhưng nàng vẫn chấp nhận hy sinh để chồng mình xuất gia. Lặng thầm theo dõi bước chân Thái tử cho đến ngày ngài thành Phật. Và nàng được xem là người đàn bà tuyệt vời nhất. Tại vì sao nàng làm được như vậy bạn biết không? Đó là vì nàng nghĩ cho hạnh phúc của nhiều người. Xuất gia là lý tưởng, xuất gia là con đường đem đến hạnh phúc cho bản thân vàmọi người nên thà mình chịu hy sinh để mọi người được hạnh phúc. Mình nghĩ là bạn sẽ làm được.
Bạn yêu và muốn anh ấy hạnh phúc hay muốn anh ấy ở bên bạn mà đau khổ? Vậy nên hãy để anh ấy đi một cách ung dung không vướng bận nhất. Nếu bạn muốn anh ấy đi một cách không
lo lắng gì về bạn, bạn có thể nhắn một tin nhắn cho anh ấy, nói là em vẫn ổn, em tôn trọng sự lựa chọn của anh và vẫn hạnh phúc khi anh được hạnh phúc, và anh nhớ rằng hãy làm nhiều người khác hạnh phúc bằng chí nguyện của mình, nếu không thì anh đang phụ lòng của em đấy!
Nếu bạn làm được như vậy, anh ấy sẽ yên tâm ra đi không vướng bận. Chứ bạn im lặng, anh ấy nghĩ bạn đang đau đớn, anh ấy nghĩ mình là người có lỗi thì vô tình, đã không có được anh ấy
mà còn làm anh đau khổ.
Mạnh mẽ lên bạn nhé. Sự hy sinh của bạn sẽ là cao cả nếu như bạn làm người đưa tiễn tuyệt vời. Có thể bạn sẽ đau, đau một tháng, một năm, hay vài năm. Nhưng khi người ấy thành công và hạnh phúc bạn vẫn sẽ vui vì sự thành công đó có hình bóng bạn.
Hãy thể hiện sự quan tâm bằng sự ủng hộ. Đừng làm sao để anh ấy nghĩ rằng anh ấy đã làm bạn buồn. Điều bạn cần làm là phải cho anh biết bạn vẫn sống tốt, vẫn vui vẻ, không bi lụy và vẫn ổn khi không có anh ấy, thì anh ấy sẽ yên tâm về bạn. Bạn có đau, có nhớ, nhưng xin chỉ một mình bạn biết. Bởi vì, không một sự hy sinh nào là dễ dàng cả. Bởi nếu hi sinh mà dễ dàng thì nó sẽ không thiêng liêng như khi người ta nhắc về nó.
Còn tình bạn có còn không là nhân duyên. Mà nhân duyên cũng từ bạn mà ra. Thử hỏi nếu anh ấy tu mà suốt ngày bạn cứ nhắn tin nói nhớ nói thương, yêu đương nhắc chuyện ngày xưa thì anh ấy còn dám liên lạc với bạn nữa không. Vậy nên hãy ủng hộ hết mức có thể. Mình nghĩ là một nhà báo, bạn đủ thông minh để biết cách làm sao giữ được tình bạn này. Chúc bạn mạnh mẽ!
À, xin lỗi bạn, mình có thể chia sẻ câu chuyện này được không? Không biết bạn có phiền không? Vì biết đâu, giữa cái mớ thế thái nhân tình ngoài kia, cũng có người đang chênh vênh giống bạn. Thì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro