Chương 6

Lee Sang Hyeok rời khỏi hoàng cung, trái tim nặng trĩu, và trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất: phải tránh xa Wangho. Đại công chúa tiễn hắn đến cổng cung, vẻ mặt mỉm cười nhưng ánh mắt thì đầy kiên định, như thể đã chấp nhận số phận của cuộc hôn nhân đã được định sẵn. Dù vậy, sự nghi ngờ trong lòng Lee Sang Hyeok vẫn không thể dập tắt. Hắn cảm thấy một sự chua xót, vì không thể làm gì để thay đổi tất cả, không thể giữ Wangho lại cho riêng mình.

"Chúc chàng bình an," đại công chúa nói, giọng ngọt ngào nhưng lại không hề có chút thật lòng nào. "Hãy nhớ lời hứa của chúng ta, chàng sẽ luôn là người quan trọng trong mắt ta."

Lee Sang Hyeok chỉ mỉm cười, một nụ cười nhạt. Hắn không thể nói thêm gì, vì tất cả đã rõ ràng từ lâu. Hắn cúi đầu chào và bước vào cỗ xe, nhìn về phía đại công chúa lần cuối cùng, rồi ra lệnh cho xe tiến về hướng về nước.

Tuy nhiên, khi xe lăn bánh, một cảm giác nghẹt thở lại bao phủ tâm trí Lee Sang Hyeok. Hắn không thể ngừng nghĩ đến Wangho. Cảm giác như thể trái tim mình đang bị kéo về phía đó, về phía người mà hắn không thể nào ngừng yêu. Hắn không thể hiểu tại sao, dù đã có đại công chúa, dù đã có danh vọng, nhưng chỉ có Wangho mới khiến hắn cảm thấy sự trống rỗng trong lòng mình biến mất.

Chỉ cần một lần nữa nhìn thấy cậu, hắn biết mình sẽ không thể từ bỏ được. Nhưng làm sao hắn có thể tự mình tìm đến Wangho khi mọi thứ đang vây quanh cậu? Hắn lo lắng rằng nếu mình hành động quá vội vàng, những kẻ trong cung sẽ lại gây khó dễ cho Wangho, sẽ chỉ khiến cậu thêm khổ sở. Hắn không thể làm thế.

Xe đi qua cổng thành, và trong khoảnh khắc ấy, Lee Sang Hyeok không biết mình đang làm gì nữa. Những suy nghĩ đan xen nhau, hắn cố kìm nén cảm xúc của mình, nhưng không thể nào dập tắt được ngọn lửa trong tim. Nếu không rời đi, nếu không để mọi thứ lùi lại phía sau, hắn sẽ không bao giờ có thể làm gì được.

Khi cỗ xe đến bến cảng, Lee Sang Hyeok đứng dậy, bước xuống với một cảm giác tiếc nuối dâng lên trong lòng. Đại công chúa đứng bên cạnh hắn, nhưng trong mắt hắn, chỉ có Wangho.

"Chàng sẽ ổn thôi," đại công chúa nói, nhưng rõ ràng Lee Sang Hyeok không thể nghe nổi lời cô nói nữa. Từng bước đi của hắn dường như đều chậm lại, như thể muốn quay lại, muốn dứt bỏ những lời hứa vô nghĩa và tìm đến người con trai duy nhất mà hắn có thể yêu.

Khi hắn đã đứng lên chiếc thuyền, đôi mắt hắn một lần nữa lướt qua hướng cung điện, nơi mà Wangho đang phải chịu đựng tất cả. Hắn cảm thấy một sự xót xa không sao tả nổi, tự hỏi liệu có một ngày mình có thể quay lại và tìm cách cứu lấy cậu hay không.

"Tiểu xinh đẹp của ta," Lee Sang Hyeok thầm thì trong lòng, "Ta sẽ trở lại, dù có phải chờ bao lâu, ta cũng sẽ trở lại."

Khi Lee Sang Hyeok trở về nước, mọi thứ trong cung của hắn dường như đã vào guồng quay ổn định. Nhưng trái tim hắn vẫn không yên, luôn canh cánh nhớ về Wangho. Một khi trở lại vị trí của mình, Lee Sang Hyeok càng cảm nhận rõ hơn sự tranh đấu quyền lực, sự khắc nghiệt mà hắn đã phải chịu đựng từ khi còn nhỏ. Nhưng ít nhất, với danh tiếng và vị thế đã được xây dựng từ trước, hắn có thể bước đi một cách kiêu hãnh, không phải lo sợ về việc ai sẽ hạ bệ mình. Đối với hắn, cuộc sống trong hoàng cung đã không còn quá khó khăn, nhưng lại có một thứ hắn vẫn chưa thể giải quyết được — đó chính là Wangho.

Mọi thứ ở nước láng giềng này, dù có vẻ ổn định, lại có một sự xáo trộn không thể nào nguôi ngoai. Wangho, trong cung của mình, vẫn phải chịu đựng vô vàn thử thách. Dù không có vị thế và quyền lực như Lee Sang Hyeok, cậu không thể từ bỏ, dù cho tất cả đều chống lại. Dường như sự yếu đuối và thiếu kinh nghiệm của Wangho chính là thứ mà những kẻ trong cung không bao giờ tha thứ. Nhưng cậu không thể bỏ cuộc.

Mỗi ngày trôi qua, Wangho lại phải đấu tranh với những mưu toan từ những kẻ không ngừng lợi dụng cậu, đặc biệt là những hoàng tử trong cung. Những lời mỉa mai, những âm mưu hèn hạ, tất cả đều nhắm vào cậu. Có những lúc Wangho cảm thấy mình như sắp gục ngã, nhưng lòng kiên cường không cho phép cậu từ bỏ. Dù không có ai ở bên, dù một mình trong thế giới cô đơn này, cậu vẫn phải tiếp tục chiến đấu.

Vào một buổi sáng, khi những cuộc tranh đấu trong cung bắt đầu nóng lên, Wangho nhận ra một sự thay đổi lớn trong chính trị. Một trong những hoàng tử trong cung đang có âm mưu lật đổ cậu. Dù cậu không có quyền lực lớn, nhưng cậu là một quân cờ quan trọng trong bàn cờ chính trị. Một số người trong cung đang bắt đầu ép cậu vào tình thế không thể nào thoát ra, và họ muốn sử dụng cậu như một công cụ để đạt được mục đích của mình.

Trong khi đó, Lee Sang Hyeok cũng đang phải đối mặt với một loạt những cuộc tranh giành quyền lực từ những kẻ muốn hạ bệ hắn. Dù có nhiều lợi thế hơn Wangho, nhưng Lee Sang Hyeok biết rằng những âm mưu này sẽ không tha cho ai, kể cả hắn. Mỗi bước đi của hắn đều phải cẩn thận, bởi vì có những kẻ trong chính gia tộc của hắn đang muốn thay thế hắn. Và trong những âm mưu đó, một nhân vật không thể thiếu chính là Wangho.

Hắn nhận ra rằng, dù cho khoảng cách giữa hắn và Wangho rất xa, dù có nhiều thứ đã ngăn cản cả hai, nhưng cả hai vẫn đang bị cuốn vào một cuộc đấu đá quyền lực không khoan nhượng. Wangho, dù có nhỏ bé và yếu ớt trong mắt những người khác, lại có một sức mạnh tiềm ẩn mà không ai có thể nhìn thấu được. Hắn biết rõ điều này, và điều đó khiến hắn càng cảm thấy kiên quyết hơn trong việc bảo vệ Wangho khỏi những âm mưu tàn nhẫn trong cung.

Vào một buổi tối, khi cậu đang ở trong cung, chuẩn bị cho một cuộc họp quan trọng, một tên hoàng tử khác đột ngột đến gần. Hắn ta, với một nụ cười giả dối, chậm rãi tiến lại gần Wangho.

"Tiểu mỹ nhân," hắn ta nói, "Ngươi nghĩ mình có thể trụ lại lâu trong cung này sao?"

Wangho không hề lùi bước, ánh mắt của cậu lạnh lùng, nhưng cũng đầy kiên quyết. "Còn ngươi," cậu đáp lại, "Ngươi nghĩ mình có thể dễ dàng hạ bệ ta chỉ vì ngươi có một chút quyền lực hay sao?"

Tên hoàng tử đó cười khẩy, nhưng rồi quay đi, không nói thêm lời nào. Hắn ta biết rằng Wangho không phải là một người dễ bị khuất phục, mặc dù cậu không có nhiều quyền lực hay ảnh hưởng.

Cậu quay lại phòng riêng, nơi mà Lee Sang Hyeok không ngừng hiện diện trong tâm trí. Mọi thứ giờ đây đều đã khác, nhưng tình cảm của cậu dành cho hắn vẫn không thay đổi. Nhưng điều đó có thể đi đến đâu? Làm sao cậu có thể đứng vững khi những kẻ xung quanh luôn tìm cách dìm cậu xuống? Mỗi bước đi của Wangho đều là một trận chiến, và cậu phải tiếp tục đấu tranh, mặc dù biết rằng mình chẳng có gì ngoài sức mạnh của ý chí.

Trong khi đó, Lee Sang Hyeok cũng không dễ dàng chịu thua. Dù mọi thứ dường như đã được an bài, hắn vẫn phải đối mặt với những kẻ thù đang ngày càng tiến gần hơn. Nhưng trong những đêm dài không ngủ, hắn vẫn không thể quên Wangho. Và trong sự đấu đá ác liệt của những người đứng đầu, hắn biết rằng chẳng ai có thể cứu lấy Wangho ngoài chính bản thân cậu, nếu cậu đủ mạnh mẽ.

Cả hai, Wangho và Lee Sang Hyeok, trong những cuộc đấu tranh không ngừng, đều phải lựa chọn: tiếp tục chiến đấu vì điều mình tin tưởng, hay phải chịu đựng những thế lực khổng lồ xung quanh? Dù ở những nơi khác nhau, nhưng họ đều cảm nhận rõ sự tồn tại của nhau, và đều phải đối diện với những quyết định khó khăn mà chỉ họ mới có thể đưa ra.

Đau khổ bao trùm lấy trái tim Wangho, như một tấm lưới vô hình, siết chặt từng chút một. Mỗi ngày đối mặt với những âm mưu và đấu đá trong cung đều khiến cậu cảm thấy kiệt sức. Những kẻ xung quanh chỉ biết lợi dụng cậu như một quân cờ trong trò chơi chính trị tàn nhẫn. Mọi thứ đều dường như không có lối thoát. Cậu không có quyền lực, không có sự bảo vệ, chỉ có bản thân mình, và chính điều đó càng làm cậu cảm thấy cô đơn, tuyệt vọng hơn bao giờ hết.

Khi đêm về, Wangho một mình trong căn phòng tĩnh mịch, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, vì nỗi đau mà cậu không thể chia sẻ với ai. Những giọt nước mắt đã lâu không thể rơi lại lăn dài trên gương mặt, như thể tất cả những gì cậu đã phải chịu đựng suốt bao năm qua đang bùng nổ. Trong bóng tối, Wangho không thấy ai để nương tựa, không có ai để chia sẻ. Mỗi bước đi của cậu trong cung đều giống như những bước đi trên gai, đầy đau đớn nhưng không thể dừng lại.

Cậu nhớ đến Lee Sang Hyeok, nhớ đến những lúc trái tim cậu đã không thể kiểm soát được khi ở gần hắn. Dù biết rằng mình không thể có hắn, nhưng vẫn không thể dứt ra khỏi hình bóng của hắn trong tâm trí. Đó là một sự đấu tranh không ngừng trong lòng cậu, một nỗi đau mà không ai hiểu được. Wangho biết rõ, dù có yêu đến thế nào, cậu cũng chỉ là một công cụ trong tay những kẻ quyền lực. Mà Lee Sang Hyeok, dù có tình cảm hay không, cũng không thể nào thoát khỏi những trách nhiệm và nghĩa vụ đã được định sẵn.

Từng đêm, Wangho lén lút khóc trong bóng tối, không một ai biết. Mọi người nhìn cậu như một hoàng tử yếu đuối, không đáng để tâm, nhưng họ đâu biết được rằng, bên trong cậu là một trái tim đang tan vỡ từng mảnh. Những lúc nghe tiếng cười nhạo, những lời lẽ khinh miệt, tất cả như những vết dao cắt vào tâm hồn cậu. Có những lúc cậu nghĩ mình không thể chịu đựng thêm nữa, nhưng rồi cậu lại tự nhủ: "Phải đứng dậy. Phải kiên cường. Mình không thể bỏ cuộc."

Cậu không dám để ai thấy sự yếu đuối này, không dám để lộ bất kỳ một cảm xúc thật nào. Cậu chỉ có thể mỉm cười, nhưng nụ cười đó chỉ là lớp mặt nạ ngụy trang cho nỗi đau không thể nào nói ra. Trong những buổi tiệc, trong những cuộc họp quan trọng, cậu vẫn cố gắng duy trì hình ảnh của một hoàng tử đẹp đẽ, nhưng trong lòng cậu luôn là một mớ hỗn độn của sự đau khổ và sự tuyệt vọng.

Ngày qua ngày, Wangho cảm thấy mình như đang dần mất đi tất cả. Thậm chí, khi đứng trước mặt những người khác, cậu cũng không thể thấy niềm vui trong ánh mắt mình. Cậu không biết phải làm gì để thay đổi số phận của mình. Mỗi khi nhìn vào gương, cậu thấy hình ảnh của mình chẳng khác gì một người xa lạ, một kẻ mờ nhạt, vô dụng, chỉ tồn tại để thỏa mãn những tham vọng của những kẻ quyền lực.

Và rồi, có những lúc Wangho tự hỏi, liệu mình có thể dứt bỏ tất cả để tìm đến một nơi không có tranh đấu, không có sự ngột ngạt của cung cấm này hay không. Nhưng ý nghĩ ấy chỉ tồn tại trong chốc lát, vì cậu biết rằng nếu bỏ đi, mọi thứ sẽ chẳng còn gì cả. Cậu không thể tự do, không thể yêu, không thể sống cho chính mình. Cậu đã bị cuốn vào một trò chơi mà không biết phải làm gì để thoát ra.

Một đêm, khi cậu lang thang trong cung, những bước chân nhẹ nhàng vang lên trên hành lang vắng lặng. Cậu đi đến gần cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm đầy sao, cảm giác như những vì sao kia đều quá xa vời, giống như mọi thứ trong đời cậu. Đôi mắt Wangho ướt đẫm, nhưng cậu không thể khóc nữa. Cậu đã khóc quá nhiều rồi, và giờ đây, mọi cảm xúc dường như đã cạn kiệt.

"Chỉ một lần thôi..." Wangho thì thầm với chính mình, "Chỉ một lần thôi, được không, trời ơi... được không?" Cậu khẽ chạm tay lên ngực, nơi trái tim vẫn đập mạnh mẽ, dù cho lòng đầy đau đớn và rạn nứt. "Sao lại là tôi? Tại sao lại là tôi phải chịu đựng tất cả?"

Không ai có thể trả lời câu hỏi ấy. Không ai có thể giúp cậu thoát ra khỏi những khổ đau này. Wangho biết, không có ai ngoài chính mình có thể cứu lấy cậu. Nhưng cậu cũng biết, dù có cố gắng đến đâu, cậu vẫn mãi chỉ là một quân cờ trong một ván cờ đầy những thế lực mạnh mẽ. Cậu không thể bỏ cuộc, dù trái tim mình có tan vỡ.

Và trong khoảnh khắc ấy, cậu tự hỏi: Liệu có ngày nào đó, cậu sẽ thật sự hạnh phúc?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro