Chương 13: Lần Đầu


Trăng đã lên cao, ánh sáng nhợt nhạt hắt xuống mặt sông như phủ lên một tấm khăn tang bạc trắng. Gió đêm thoảng qua lạnh lẽo, hòa cùng tiếng nước khẽ vỗ vào bờ như tiếng thở dài ai oán của trời đất. Giữa màn đêm thăm thẳm ấy, thân ảnh gầy nhỏ của một người đang quỳ rạp dưới làn nước lạnh buốt. Đó là Nhật Tư.

Tư không còn khóc thầm nữa. Những tiếng nấc nghẹn ngào, chua xót và đầy tuyệt vọng vang lên như xé nát màn đêm:
"Ư hức... c..các người ..Ta ghét các người... gh..ghét cả ngài nữa... h..hức..."

Tư vừa khóc, vừa không ngừng dùng tấm khăn thô cũ cọ rửa thân thể mình – làn da trắng mịn giờ đã ửng đỏ, rớm máu. Bắp đùi non vốn chưa lành hẳn sau lần bỏng nước sôi, giờ lại đỏ ửng thêm vì ma sát. Cậu vẫn vén áo lên, để lộ đôi chân thon dài, đầy mị lực lạ thường dưới ánh trăng. Cơ thể mềm mại ấy, dù nhuốm đau đớn, vẫn như tỏa ra thứ ánh sáng mê hoặc mà chính bản thân Tư cũng không hề hay biết.

"Khốn..khiếp..hư... ức hức...." – tiếng Tư lạc đi, hòa vào tiếng nước, càng khiến cảnh tượng trở nên ủy khuất hơn.

Không biết rằng, từ phía sau rặng trúc rậm rạp kia, một bóng người đã đứng rất lâu.

Trương Ngọc Song Tử – Thừa tướng lạnh lùng của triều đình – vốn đã về từ chiều, nhưng vì bị giữ chân nơi hậu viên với Tiểu thư nên chẳng kịp gặp em. Khi nghe người trong phủ nói Tư đi ra sông một mình, y đã vội vã tìm đến... và tận mắt thấy cảnh tượng khiến tim y như bị xé làm đôi.

Tư – người hầu nhỏ bé ấy – đang vừa khóc vừa tự hành hạ bản thân. Giọt nước mắt nóng hổi rơi lã chã theo từng tiếng nấc nghẹn. Lồng ngực Tư phập phồng, từng thớ thịt mịn màng như ẩn hiện dưới lớp y phục ướt sũng bám sát vào da thịt. Song Tử đứng lặng, gió đêm như đóng băng cả bàn chân y dưới đất.

"Tư..." – y khẽ gọi, giọng run rẩy.

Nhật Tư quay đầu lại, ánh mắt sưng đỏ vì khóc. Khi thấy Song Tử, em lập tức xoay người, kéo áo che lấy cơ thể, hoảng loạn mà rít lên: "Ức..hức..Thừa tướng.. xin..xin ngài đừng nhìn"

Song Tử bước vội xuống nước, quỳ xuống bên cạnh em, lấy chiếc áo choàng ngoài che lên người Tư, bàn tay run rẩy nâng mặt em lên.

"Thứ lỗi cho ta..ta lại đến trễ... Đừng hành hạ bản thân ..xin em..." – Song Tử nghẹn lời, đôi mắt đỏ hoe. Đây là lần đầu tiên trong đời, người đàn ông ấy biết thế nào là giọt nước mắt thật sự.

"Ư hức... bọn họ... họ khinh ta, đánh ta... nói ta là thứ dơ bẩn... là... là kẻ quyến rũ ngài... Ngài biết không? Ta chỉ là kẻ hầu! Ta không xứng... không xứng với ánh mắt ngài từng dành cho ta...!"Nhật Tư vừa nói vừa đấm vào ngực mình, như thể oán trách chính trái tim đã lỡ rung động.

"Đừng  đừng ... là ta sai...đánh ta đi, trút giận hết lên ta... Chỉ xin em, xin em đừng làm mình tổn thương..."Song Tử nắm lấy tay em, áp vào má mình, giọng khản đặc vì đau lòng.

"Ngài... Ngài khóc sao?" – Nhật Tư ngỡ ngàng nhìn giọt nước vừa rơi trên mu bàn tay mình.

"Quay..quay lại nhìn ta một chút... được không?"

Giữa màn đêm lạnh lẽo ấy, hai con người – một từng cao cao tại thượng, một chỉ là thân phận hèn mọn – lại tìm được nhau trong phút yếu lòng nhất.

Đừng khóc..xin em..em đau ta cũng rất đau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro