Chương 2:
Xe đen lướt qua các con phố vắng, bên trong là một không gian tù túng, lạnh lẽo. Hiếu ngồi dựa vào thành xe, bả vai đau nhức vì vết thương, mồ hôi lấm tấm trên trán.Những kẻ bắt cóc không thèm hỏi han hay chăm sóc, chỉ lặng lẽ theo dõi từng cử động của Hiếu. Gã ta biết Hiếu là người quan trọng trong đội đặc nhiệm, nhưng không biết ngoài Hiếu ra còn có Khang. Hiếu cố gắng giữ bình tĩnh, dù trong lòng là cơn bão cảm xúc. Cơn đau khiến em khó thở, nhưng điều khiến Hiếu bận tâm nhất là sự vắng mặt của Khang người duy nhất em tin tưởng, dù cả hai hay đối đầu nhau đến mức nào. Em tự nhủ:
"Mày phải cứng rắn lên, Hiếu. Không thể mất tập trung bây giờ được"
Dưới ánh đèn yếu ớt trong xe, ánh mắt Hiếu lóe lên một tia quyết tâm. Em âm thầm tính toán, tìm cách để thoát thân.Nhưng trong sâu thẳm, Hiếu vẫn không hiểu vì sao sự vắng mặt của Khang lại khiến tim em có cảm giác mất mát, khiến nỗi cô đơn trong bóng tối thêm ngột ngạt. Bên trong chiếc xe đen, Hiếu ngồi bất động, mắt không rời những kẻ bắt cóc đang lặng lẽ quan sát em. Một tên trong bọn tiến lại gần, giọng lạnh như băng:
"Nói cho tao biết, mày là ai, và tại sao lại dính vào chuyện của bọn tao."
Hiếu nhìn thẳng vào mặt hắn, ánh mắt sắc bén không chút sợ hãi:
"Tao không thích nói nhiều. Nhưng mày nên biết, tao không dễ bị khuất phục."
Tên bắt cóc cau mày, nhếch mép cười khẩy:
"Thích thì cứ cứng đầu, rồi xem kết quả."
Hiếu cười nhạt, giọng thách thức:
"Mày cũng nên cẩn thận, vì tao không chỉ một mình."
Ánh mắt tên bắt cóc đột nhiên đanh lại, hắn quay đi ra lệnh cho đồng bọn tăng cường canh gác. Trong lòng, Hiếu vẫn đang âm thầm suy tính kế hoạch thoát thân, tận dụng từng giây từng phút để quan sát điểm yếu của bọn chúng.Hiếu không chờ lâu, biết mình không thể ngồi yên. Em nhanh chóng dùng chân đá mạnh vào một tên canh gác gần đó, rồi lách người, tìm cách thoát khỏi chiếc xe chật hẹp.Nhưng bọn bắt cóc đã quá cảnh giác. Một tên khác nhanh chóng áp sát, dùng còng số 8 khóa chặt tay Hiếu lại, trong khi vài người còn lại lao vào khống chế em. Hiếu cố gắng vùng vẫy, nhưng vết thương trên vai khiến em đau đến tê liệt, sức lực hao hụt đáng kể. Em bị quật ngã xuống sàn xe, hơi thở dần trở nên gấp gáp.Trong lúc bọn bắt cóc đang cứng rắn hơn, chuẩn bị tăng cường đánh đòn, bỗng nhiên tiếng cửa xe bị đạp bật mở.Khang xông vào, mắt đỏ rực vì giận dữ, tay cầm súng, đánh bật một tên ra xa. Hắn hét lớn:
"Thả cậu ấy ra ngay!"
Bọn bắt cóc hoảng hốt, không kịp phản ứng kịp, Khang nhanh như chớp hạ gục vài tên, tạo khoảng trống đủ để kéo Hiếu đứng dậy.Hiếu mệt mỏi dựa vào Khang, ánh mắt hai người chạm nhau trong giây lát rồi lại tránh đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro