Chương 1


Leonard bước ra khỏi phòng tắm, mặc chiếc quần ngủ đen và áo phông trắng. Dùng chiếc khăn còn vắt trên vai, anh lau mái tóc còn ẩm.

"Lão già, ông có biết cách làm Bùa Hút Vận Mệnh không? Cái bùa Klein làm khá hữu dụng. Ai biết được khi nào tôi sẽ cần đến một cái?" Leonard đặt chiếc khăn sang một bên và đi về phía giá treo áo khoác. Anh lấy ra từ túi áo gió một con giun nhỏ màu trắng sữa, trên mình nó phủ đầy những ký hiệu bí ẩn.

"Ta biết cách làm. Nhưng sau đó ta cần nhiều thời gian để hồi phục. Nó không dễ làm như những chiếc bùa bình thường của ngươi đâu."

"Ồ."

"Vậy sao Klein lại làm được nó? Có sự giúp đỡ của Kẻ Ngốc à?" Leonard ngồi xuống chiếc ghế trong phòng làm việc, nhìn chằm chằm vào Linh Trùng trong tay, cẩn thận quan sát nó.

"...Ngươi tự đi mà hỏi cậu ấy."

Ánh đèn trên bàn chập chờn, hắt lên khuôn mặt anh một luồng sáng ấm áp và đẹp đẽ. Leonard thử vuốt nhẹ con giun bằng ngón cái của mình.

Con giun phản ứng ngay lập tức, cuộn tròn và ngọ nguậy dưới cú chạm nhẹ nhàng nhất.
Trong căn nhà yên tĩnh của mình, Klein lật một trang khác của cuốn sách rất nổi tiếng mà cậu đang đọc - không ai khác ngoài Fors Wall.

Cô Ảo Thuật Gia thật giỏi về ngôn từ. Cách viết của cô ấy trang nhã, sáng tạo và thông minh nhưng cốt truyện lại quá lạm dụng những tình tiết sáo rỗng và một vài nhân vật hành động thiếu nhất quán. Có lẽ là do cô ấy viết theo cảm xúc.

Klein đang thầm châm biếm cuốn tiểu thuyết thì cậu cảm nhận được nó. Một cảm giác kỳ lạ.

Cậu cứng người lại.

Cảm giác đó sắc nét đến mức suýt làm cậu đánh rơi cuốn sách. Đó không phải là nỗi đau, mà là một nhận thức sâu sắc, kỳ lạ, như thể mọi dây thần kinh đều được thắp sáng cùng một lúc. Hơi thở cậu nghẹn lại, bàn tay run rẩy khi những trang sách trượt xuống đóng lại. "Cái... gì vậy?"

Một làn sóng khác ập đến - ấm áp, áp lực, một nhịp đập trơn ướt. Klein khom người lại, cơ thể của cậu run rẩy, mọi thớ thịt đều rung lên với cảm giác dâng trào gần như không thể chịu đựng được.

Cậu lập tức đứng thẳng dậy, miệng há hốc, mắt mở to, má ửng hồng, một tiếng thở hổn hển không thành lời thoát ra. Cuốn sách đã bị ném đi đâu đó trong góc phòng.

Cơ thể cậu luôn nhạy cảm sau khi trở thành Vô Diện, nhưng giờ đây mỗi thớ thịt trên cơ thể cậu như đang hét lên với sự nhạy cảm quá mức, rung động với một nhận thức tăng cao gần như không thể chịu nổi.

Chuyện gì đang xảy ra?!

Là sự ô nhiễm sao? Không, sự ô nhiễm trước đây không hành xử như thế này. Có phải sự ô nhiễm cảm thấy khác sau khi trở thành Bán Thần không? Không, điều đó cũng không thể.

Đôi mắt Klein mở to. Cây Mẹ của Dục Vọng? Không, mình đang ở Backlund. "Bà ta" không thể ảnh hưởng đến mình xa như vậy. Klein ngay lập tức thả lỏng hoặc cố gắng thả lỏng với tất cả những cảm giác mà cậu cảm thấy.

Tác dụng phụ của ma dược? Không thể nào.
Tác dụng phụ của một món Cổ Vật Phong Ấn nào đó? Không, mình không sở hữu bất kỳ thứ gì có tác dụng phụ như vậy.

Mình có tiếp xúc với thứ gì đó không? Không, mình đã không ra ngoài trong hai ngày. Vì vậy, điều đó cũng loại trừ khả năng bị nhiễm độc.

Suy nghĩ của cậu lướt đi một cách điên cuồng. Cảm giác này giống như một thứ gì đó của mình đang bị chạm vào.

Khoan đã...

Nhận ra điều đó như một tiếng sét đánh.
Linh Trùng. Cậu đã đưa một con cho Leonard vài ngày trước sau vụ sát hại Ince Zangwill, để hoàn thành Bùa Hút Vận Mệnh.
Mình đã đưa Linh Trùng của mình cho anh ấy trước đây nhưng chưa bao giờ cảm thấy như thế này! Có lẽ con giun đã chết khi mình đưa nó lần đầu tiên, nên mình không cảm thấy gì cả? Chắc chắn là vậy rồi!

Klein cảm thấy một cảm giác khác đang choáng ngợp. Cậu cuộn tròn người lại, kìm nén tiếng rên rỉ thoát ra từ môi.

Leonard đang làm cái quái gì với Linh Trùng của mình vậy?! Klein nghiến răng. Cố gắng điều khiển cơ thể bằng khả năng của Hề, cậu đứng dậy.

Á!

Với đôi chân run rẩy và khuôn mặt đỏ bừng, cậu bước bốn bước ngược chiều kim đồng hồ và đi vào không gian khổng lồ phía trên màn sương xám.

Cậu không đợi, không chần chừ. Ánh mắt cậu ngay lập tức hướng về ngôi sao đại diện cho Leonard. Nó lấp lánh mờ nhạt, tĩnh lặng, không hề hay biết về cơn bão mà Klein đang chìm trong đó. Không chút chậm trễ, Klein chạm vào nó. Góc nhìn của cậu uốn cong và dịch chuyển cho đến khi cậu nhìn thấy-
Leonard trong phòng ngủ đang ngồi bên ánh đèn mờ trên bàn. Tư thế anh ta uể oải. Và trong tay anh là-Linh Trùng của cậu.

Ngón cái của Leonard lướt dọc theo cơ thể mềm mại, run rẩy của nó, vuốt ve một cách vô thức. Nó ngọ nguậy. Và Klein thông qua nó cảm nhận được tất cả.

Leonard, không hề hay biết đến ánh mắt dõi theo của Klein, lật con giun trong tay, quan sát nó. "Hừm," anh lẩm bẩm, giọng trầm và sâu. "Mềm thật..." Các ngón tay anh ấn nhẹ, rồi mạnh hơn, thăm dò giới hạn của nó.
Klein nghẹn lại. Cơ thể Vô Diện của cậu co giật khi cảm giác ập đến-cú ấn ngón tay của Leonard lên nó vang vọng như một cái vuốt ve nóng bỏng, có chủ đích trên chính cơ thể cậu.

Klein nắm chặt các ngón tay trên bàn đồng, móng tay đau đớn găm vào.

"Nhà thơ của tôi ơi... Đừng có kiểm tra nữa. Nó là một Linh Trùng chứ không phải Cổ Vật Phong Ấn đâu!"

Klein đang phân vân không biết nên dịch chuyển thẳng đến chỗ vị thi sĩ của mình và vỗ vào đầu anh ta hay phóng một tia sét xuống để ngăn chặn tất cả.

Cậu đang thở hổn hển và run rẩy. Hình dạng Vô Diện iện của cậu quằn quại, sự nhạy cảm làm cho mỗi dây thần kinh trở nên trần trụi. Mỗi cú vuốt ve giống như bị lôi ra, giống như đang bị làm tình không chút thương tiếc, sự mềm mại của Linh Trùng được ánh xạ hoàn hảo lên chính cơ thể cậu.

Leonard, không hề hay biết, hơi cau mày, một bên lông mày nhướng lên suy nghĩ, rồi vuốt ngón cái vào mặt dưới của nó, vào một bó dây thần kinh cụ thể nào đó với một chút lực, hoàn toàn kinh ngạc và thán phục.

Klein hét lên trong im lặng. Một luồng nhiệt trắng xóa tràn ngập khắp cơ thể, một tia sét làm bùng cháy mọi thớ thịt. Khoái cảm dội lại trong cậu một cách mãnh liệt đến nỗi cậu gục xuống, quằn quại trên bàn đồng, nước mắt chảy dài. Cơ thể cậu uốn cong một cách bất lực, hình dạng Vô Diện co giật như thể nó đang bị ép mở ra hết lần này đến lần khác.

Đó là cái gì vậy?

Klein co giật. Cú vuốt ve đó xé toạc cậu, làm cho toàn bộ cơ thể cậu tan chảy và cuộn tròn, mọi dây thần kinh đều kêu lên vì cực khoái. Tay cậu cào vào màn sương, cơ thể quằn quại, không thể chịu đựng được dòng thác đó. Cậu quằn quại trong khoái cảm dâng trào, chuyển động cụ thể đó của bàn tay Leonard vang vọng trong cậu gấp mười lần.

Cậu không chỉ cảm nhận được nó ở một chỗ; cảm giác lan tỏa, lan khắp người cậu, choáng ngợp, cho đến khi cậu cảm thấy như mình đang tan biến.

Bên dưới, Leonard giật mình khi nó giật mạnh trong tay, ngọ nguậy như thể nó đang sống với một thứ gì đó vượt ra ngoài bản chất của chính nó. Anh nuốt nước bọt, hơi nóng lan lên cổ. "Cái quái gì thế... Linh Trùng của Klein... nó nhạy cảm hơn mình nghĩ." Anh lẩm bẩm, giọng nói run rẩy. Má anh ửng hồng nhàn nhạt khi anh siết chặt tay. Nhưng sự tò mò-sự tò mò nguy hiểm, bị cấm đoán thúc giục anh tiếp tục.

Anh lại vuốt ve một lần nữa.

Klein tan vỡ. Sự quằn quại của nó khớp với cơ thể bất lực của cậu ở trên màn sương xám, run rẩy, khóc lóc, ý thức của cậu tan biến dưới cơn bão. Nó quá nhiều, quá trần trụi, quá thân mật và cậu không thể ngăn nó lại.

Cậu muốn gào lên, muốn cầu xin Leonard dừng lại, nhưng mỗi cú chạm, mỗi nhịp đập của con giun, đều say đắm. Cơ thể Vô Diện của cậu-ngày càng trở nên nhạy cảm-tan chảy hơn nữa thành sự khuất phục mềm mại, nhũn nhão, sự kết nối dâng trào khiến cậu hoàn toàn tan rã. Klein siết chặt hai đùi vào nhau, một tiếng rên rỉ dâm đãng thoát ra từ môi, khuôn mặt cậu ửng hồng tuyệt đẹp.
Klein với tất cả sức mạnh của mình và một số được tạo ra từ màn sương xám đã cố gắng cắt đứt kết nối với Linh Trùng. Cơ thể cậu nặng nề và mờ ảo. Thật khó để tập trung. Vô ích. Cơ thể cậu đang quằn quại trong những cảm giác, mỗi khi cậu cố gắng di chuyển nó theo một cách nhất định, nó lại phản đối, làm tăng sự kích thích. Klein cố gắng hết lần này đến lần khác, thảm hại thất bại mỗi lần.
Hơi thở của cậu đã trở nên gấp gáp. Hình dạng Vô Diện của cậu là một đống lộn xộn run rẩy trên màn sương xám, trải dài bất lực trên chiếc bàn đồng dài, mọi dây thần kinh đều gắn liền với nó mềm mại duy nhất đang ngọ nguậy trong lòng bàn tay Leonard.

Và Leonard... Leonard không hề biết anh ta đang làm gì với Klein.

Má Leonard ửng hồng một cách đẹp đẽ, đôi mắt xanh lơ mơ, ánh đèn vẽ bóng lên khuôn mặt tuấn tú thần thánh của anh. Sự chú ý của anh hoàn toàn bị cuốn vào nó khi anh thử ấn ngón tay vào cơ thể mềm mại của nó một lần nữa. Nó ngọ nguậy, đập nhịp, gần như thể nó đang sống với một thứ gì đó nhiều hơn thế.

Klein uốn cong người, cảm giác xé toạc cậu. Cơ thể cậu mất đi vẻ đoan trang để đứng yên-nó tan chảy như thể đang cầu xin nhiều hơn nữa. Một tiếng nức nở nghẹn ngào thoát ra từ cậu. Cậu ngày càng trở nên nhạy cảm hơn sau khi bị vuốt ve hết lần này đến lần khác. Mỗi cú siết cảm giác như một bàn tay đang vuốt ve sâu bên trong cậu, mỗi lần ngón cái của Leonard lăn trên Linh Trùng giống như đang bị kéo mở ra rộng hơn và rộng hơn, trần trụi và không thể chịu đựng được.

"Anh ta không biết... anh ta không biết đó là mình," Klein lặp lại trong cơn mê sảng, thở hổn hển.

"Hoặc anh ta sẽ không làm điều đó nếu... mmmm nếu anh ấy biết đó là mình..." Suy nghĩ của cậu đã trở nên lộn xộn, móng tay cào vào bàn với bàn tay run rẩy. Nhận thức đó chỉ làm cho cơn đau nhức tồi tệ hơn, cơ thể cậu quằn quại với mỗi cú kéo chậm rãi, tò mò của các ngón tay Leonard.

Leonard ngả người ra sau ghế, môi hơi hé, nhìn con vật ngọ nguậy mỗi khi anh vuốt ngón tay lên xuống. Nhịp tim anh đập nhanh hơn, một cảm giác kỳ lạ ập đến. Anh nuốt khan, lướt ngón tay xuống toàn bộ chiều dài của nó một lần nữa, lần này mạnh hơn.

"Ngươi... khá là nhạy cảm đấy nhỉ?" anh lẩm bẩm trong hơi thở. Giọng anh trầm, bằng cách nào đó thô ráp hơn bình thường, như thể có điều gì đó đang đè nén sự bình tĩnh của anh.

Klein hét lên trong im lặng. Mỗi cú vuốt ve thắp sáng cậu từ bên trong, nóng bỏng và thiêu đốt. Nước mắt chảy dài; cậu không thể kìm chúng lại ngay cả khi cậu muốn. Hình dạng Vô Diện nhạy cảm của cậu quằn quại như thể nó đang bị làm tình đến tan nát, co giật với mỗi chuyển động cẩn thận mà Leonard thực hiện.

Sau đó, các ngón tay của Leonard lại chạm vào bó dây thần kinh đó một lần nữa.

Cơ thể Klein co giật lần nữa, chân tay co giật bất lực. Toàn bộ con người cậu run rẩy, như thể có ai đó đã đẩy cậu vượt qua một giới hạn mà cậu thậm chí không biết mình có. Suy nghĩ của cậu bay tán loạn như những lá bài trong gió. Cậu hoàn toàn và hoàn toàn nằm trong tay Leonard không chút thương xót. Sự kiềm chế của cậu đang lỏng lẻo. Thật khó để cố gắng kiểm soát các phản ứng, các cảm giác, khoái cảm mà cậu đang cảm nhận.

Leonard không biết phải nói gì. Có gì đó không đúng. Càng chà xát nó, anh càng cảm thấy bất thường. Má anh ửng hồng, hơi nóng dồn xuống bụng. Anh liếm môi mà không suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào nó với một cái gì đó bị mắc kẹt giữa sự tò mò và một cái gì đó đen tối hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro