epilogue

leo ngồi lặng trong căn phòng tối, bàn tay buông thõng trên cần đàn. trong đầu anh, giai điệu lặp lại không hồi kết, nhưng chẳng thể thành một bản nhạc trọn vẹn. tâm trí anh miên man nhớ về những khoảnh khắc với sangwon. về gương mặt xinh đẹp của em, về nụ cười đáng yêu như thỏ. về những phút giây em cứ lặng thinh ngồi tựa đầu vào vai nghe anh đàn. anh nhớ sự hiện diện của em bên cạnh mình. trong veo tựa như mặt hồ phẳng lặng. leo cười khẽ, một nụ cười đầy mệt mỏi. giữa những đêm dài, anh vẫn không ngừng tự hỏi điều gì mới là điều anh không thể đánh mất, là cuộc sống của mình hay sangwon.

anh mở điện thoại của mình, ngón tay run run nhắn vài dòng "anh nhớ em." tin nhắn gửi đi, nhưng khoảng cách vẫn còn đó, ngăn không cho anh gần em. anh nhắm mắt, hình dung em ở một nơi thật xa, vẫn tiếp tục cuộc sống thường nhật của mình. không nhớ nhung, cũng chẳng vương vấn hay trăn trở gì về anh. một ngày dài trôi qua, công việc, âm nhạc, và cả những cuộc gặp ngắn ngủi, cuối cùng sangwon cũng trả lời. nhận được tin nhắn từ em, trái tim leo chợt nhẹ nhõm, như cơn gió thoảng êm xua tan bao mệt nhọc. anh bật ghi âm, lắng nghe giọng mình ngân nga giai điệu vừa sáng tác. lời nhạc dạt dào đong đầy nỗi nhớ thương.

"đây là bài hát mà anh chưa phát hành. anh sẽ yêu em bằng cả tấm chân tình này."

love you tenderly with my heart
love you tenderly

sangwon lắng nghe giai điệu, lặng yên một chút rồi bất giác mỉm cười. em nhắm mắt, để từng thanh âm lan tỏa trong tim, chìm vào giấc ngủ bình yên, êm đềm trong niềm nhớ mong.


sangwon đứng giữa sảnh sân bay sydney tấp nập, mắt dõi theo dòng người qua lại đón đưa tiễn biệt. hơi thở dài phả ra làn khói trắng mỏng tang trong bầu không khí se lạnh. hồi hộp, chênh vênh. em tự hỏi, liệu mình còn có thể làm điều này được đến bao lâu.

rồi leo tìm thấy em. không một giây chần chừ, anh sải bước nhanh đến, vòng tay rộng mở đón lấy sangwon. em rúc mình vào lòng anh, áp mặt vào ngực anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể vững chãi và bình yên. leo cúi xuống, hôn nhẹ lên mái tóc em, giọng thì thầm hòa tan vào nhịp thở.

"em ổn chứ? không cần nói gì nhiều, chỉ cần em ở đây là đủ."

sangwon nhắm mắt, tựa đầu vào vai anh. cả hai như lạc vào thế giới riêng, nơi chỉ có hơi ấm và nhịp tim của nhau. nơi mọi bất an, mọi ưu tư đều tan biến.


leo trở về căn hộ vào buổi chiều muộn, tiếng cửa khẽ vang lên giữa không gian vắng lặng. trên chiếc đàn guitar nơi góc phòng, mẩu giấy nhỏ run rẩy giữa ngọn gió lùa qua khe cửa sổ. anh bước lại gần, đôi mắt dừng lại nơi những dòng chữ vội vàng.

"nếu cuộc sống ở đây khó khăn quá thì về hàn với em."

bàn tay anh run nhẹ khi nhấc tờ giấy lên. một chút mực nhòe nơi góc chữ, như thể em đã ngập ngừng thật lâu trước khi đặt bút. anh ngồi xuống ghế, ôm cây đàn lên, nhưng những ngón tay không thể nhấn nổi một hợp âm. căn phòng vốn đầy âm thanh giờ trở nên tĩnh lặng đến nghẹt thở.

ngoài kia trời đang trở rét. bóng chiều sẫm màu, ánh đèn đường lần lượt bật sáng, hắt vào khung cửa một vệt vàng mờ nhạt. leo khẽ cười, một nụ cười mệt nhoài. anh đọc đi đọc lại dòng chữ ngắn ngủi ấy, như cố tìm một khoảng an ủi nào đó. nhưng càng nhìn, lòng anh càng trống rỗng.

/

giá như em còn ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro