Chương 45: Khoảnh Khắc Anh Không Kịp Gọi Tên Em

Tiếng móng ngựa gấp gáp dẫm lên mặt đất rừng rậm, vang vọng giữa bầu không khí tanh nồng của máu. Levi vừa hoàn thành việc bổ sung khí cho bộ phận Trinh Sát ở cánh trái, lập tức phi ngựa quay lại cánh phải — nơi em và đội đang giữ chân Titan Nữ.

Lòng anh bất an suốt quãng đường về, bàn tay nắm chặt cương ngựa đến trắng bệch.

> “Chỉ là linh cảm,”
Anh tự nhủ,
“Chắc chắn không thể xảy ra chuyện gì…”

Nhưng khi vượt qua rặng cây cuối cùng, khung cảnh trước mắt Levi khiến tim anh như ngừng đập.

Một bãi chiến trường. Tàn lụi. Đẫm máu. Và tĩnh lặng.

Thi thể của đồng đội nằm rải rác, nhiều người không còn nguyên vẹn. Mùi máu, thịt cháy, khói và khủng hoảng hòa quyện làm nghẹt thở. Anh nhảy khỏi ngựa, ánh mắt quét như điên cuồng, tìm em nhưng mỗi ng trong đội của anh có vẽ bị thương nặng nhưng vẫn còn  sông .

Rồi anh thấy em.

Nằm giữa khoảng đất loang máu, bên tay gãy gập không tự nhiên, bụng thấm đỏ, mặt úp xuống đất. Không một cử động.

Levi không còn nghe thấy gì. Không tiếng gió, không tiếng gào thét — chỉ là tiếng bước chân anh đạp lên đất, từng bước, từng bước — gần như tuyệt vọng.

Quỳ xuống bên em, anh không nói gì. Đôi tay đeo găng khẽ lật em lại — động tác nhẹ đến mức run rẩy.

> “Em…”
Giọng anh vỡ ra như một thì thầm.

Khuôn mặt em trắng bệch, nhưng còn hơi thở. Levi áp tay lên ngực em — có nhịp tim, tuy yếu ớt.

Ngay khoảnh khắc ấy, đôi mắt từng chứng kiến hàng trăm cái chết kia... lặng lẽ nhắm lại, rồi mở ra với một thứ cảm xúc quá nặng nề để gọi tên: đau đớn, sợ hãi, và có lẽ là lần đầu tiên… bất lực.

“Đừng chết,”
Levi khẽ nói, gần như ra lệnh.
“Em không được chết, nghe anh không?”

Anh tháo khăn choàng của mình, cẩn thận quấn quanh bụng em để cầm máu. Tay anh dính máu em — máu ấm, trơn trượt, đau như chính máu của anh.

Cạnh đó, tiếng gầm của Titan vang lên — là Eren, đã hóa Titan, lao vào Titan Nữ. Levi không nhìn. Với anh, em mới là chiến trường của anh lúc này.

> “Em đã nói sẽ không để anh lo mà,”
Levi thì thầm, mắt nhìn gương mặt em đã dính tro bụi,
“Sao lại không giữ lời?”

Anh bế em lên, nhẹ nhàng như nâng vật quý giá nhất thế gian.

> “Lần này… là anh không kịp…”
Giọng anh chặn lại trong cổ họng.

Lần đầu tiên, Levi cảm thấy mình quá chậm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro