chương 9 người chứng kiến

Tiếng động khẽ của vải lều bị vén lên làm Levi nghiêng mắt nhìn về phía sau.

Là Farlan – người đồng đội cùng đội trinh sát, vừa lồm cồm bò ra khỏi lều, mắt còn lờ đờ vì cơn buồn ngủ, một tay giữ thanh kiếm, tay còn lại dụi mắt. Có vẻ cậu ta tỉnh dậy giữa đêm vì mắc vệ sinh. Levi khẽ nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ quay đầu về lại phía trước.

Farlan ngáp khẽ rồi định bước đi về phía bụi cây quen thuộc thì bất chợt… cậu dừng lại.

Ánh mắt vô tình lướt qua và… đứng yên.

Ở đó, ngay dưới ánh trăng dịu mát, Levi đang ngồi dựa gốc cây, tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn xa xăm như mọi lần – nhưng khác thường… là có một người đang tựa vào vai cậu.

Là cô.

Farlan đứng lặng người trong giây lát. Cảnh tượng ấy khiến cậu vô thức nín thở.

Không có gì quá đặc biệt.

Chỉ là một cô gái nhỏ đang ngủ ngon lành bên một người đàn ông lặng lẽ. Nhưng có gì đó… rất dịu dàng trong khung cảnh ấy.

Thứ dịu dàng mà Levi Ackerman – người lính lạnh lùng, nghiêm khắc và khó gần – chưa từng để ai thấy.

Farlan không nghe được họ nói gì trước đó. Cậu cũng không biết điều gì đã dẫn đến khoảnh khắc này. Nhưng cách Levi ngồi im không nhúc nhích, giữ cho bờ vai vững vàng để cô ngủ yên – cậu ta chưa từng làm điều đó với bất kỳ ai. Và gương mặt ấy, dù vẫn nghiêm, lại có một gì đó mềm lại, gần như… là đang dịu dàng.

> “Họ hợp nhau thật,” – Farlan nghĩ.

Một suy nghĩ rất tự nhiên, không ghen tị, không giễu cợt – chỉ là một sự công nhận chân thành.
Cậu mỉm cười, một nụ cười mơ màng giữa đêm khuya. Rồi nhanh chóng bước nhẹ ra xa, để không làm phiền… khoảnh khắc yên bình hiếm hoi của họ.

Trước khi đi, cậu quay lại nhìn lần nữa.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro