Chương 12: Bóng ma Eren và cơn ghen của Levi

Ngôi nhà nhỏ ở rìa thị trấn Paradis giờ đây là một mái ấm thực sự, nơi Levi và Mikasa đã xây dựng cuộc sống đồng hành qua hơn sáu năm. Dưới ánh nắng đầu xuân dịu dàng, hoa dại nở rộ quanh hàng rào gỗ, cửa sổ mở rộng đón gió, và một góc sân nhỏ bày đầy rau củ tươi xanh mà cả hai cùng chăm sóc. Bên trong, mùi bánh mì mới nướng thoảng ra từ bếp, hòa với tiếng kim đan tí tách khi Mikasa ngồi trên ghế gỗ, hoàn thiện chiếc áo len màu xám cho Levi. Levi đứng gần bếp, khuấy nồi súp, ánh mắt xám lướt sang cô với sự dịu dàng đã trở thành quen thuộc.

Mikasa ngẩng lên, đặt kim đan xuống, ánh mắt thoáng một tia trầm tư. "Đội trưởng..." cô nói, giọng nhỏ nhưng chắc chắn, "tôi muốn đến Marley." Anh khựng lại, tay ngừng khuấy, nhìn cô với chút ngạc nhiên. "Để làm gì?" anh hỏi, giọng trầm. Cô mỉm cười nhẹ, ánh mắt xa xăm: "Ừm, muốn đổi gió... nhìn một nơi khác, ngắm thế giới khác đi một chút." Cô không nói thêm, nhưng Levi hiểu – anh đoán được đó là cách cô muốn tưởng nhớ Eren lần cuối, để rồi bước tiếp. Anh im lặng một lúc, rồi gật đầu: "Tôi đi với em." Mikasa nhìn anh, nụ cười ấm áp hơn: "Cảm ơn anh."

Vài ngày sau, họ rời Paradis trên một con tàu nhỏ, mang theo ít hành lý và một tâm thế nhẹ nhàng hơn những năm trước. Marley, sau Rung Chấn, đang dần hồi sinh – những con đường lát đá mới, chợ trời nhộn nhịp, và những tòa nhà đang được xây dựng giữa dấu vết chiến tranh. Mikasa bước xuống tàu, hít một hơi sâu, ánh mắt sáng lên khi nhìn khung cảnh lạ lẫm. Levi đi bên cô, ánh mắt xám quan sát xung quanh, nhưng khóe môi khẽ nhếch khi thấy cô cười.

Những ngày đầu ở Marley tràn đầy những khoảnh khắc bất ngờ và ngọt ngào. Một buổi chiều, Mikasa kéo Levi đến một quầy kem nhỏ bên đường, mua hai cây kem vani. "Thử đi," cô nói, đưa một cây cho anh, ánh mắt tinh nghịch. Levi cầm lấy, cắn một miếng, lẩm bẩm: "Ngọt quá," nhưng vẫn ăn hết, ánh mắt ấm áp khi thấy cô cười lớn – một nụ cười hiếm hoi nhưng rạng rỡ. Sau đó, Levi mua một hai cây kẹo mút đủ màu từ một cửa hàng gần đó, kín đáo nhét vào tay cô: "Cho em, em thích mấy thứ này, đúng không?" Mikasa ngạc nhiên, rồi cười khúc khích khi thấy anh cũng tự mua cho mình dù không hảo ngọt.

Họ cùng nhau tham quan những địa điểm mới – một thư viện đang xây dựng với những kệ sách trống, một cây cầu gỗ bắc qua dòng sông yên ả, và một khu chợ trời đầy sắc màu. Một lần, khi trời đổ mưa bất chợt, Levi kéo cô trú dưới mái hiên một cửa hàng, lấy áo khoác che cho cả hai. Mikasa nhìn anh, tóc ướt dính vào trán, bất ngờ nói: "Anh trông ngố thế này buồn cười thật." Levi lườm cô, nhưng tay vẫn giữ áo khoác, giọng trầm ấm: "Cười nữa đi, tôi không che cho em nữa đấy." Dù vậy anh vẫn bí mật đứng sát lại tránh cô dính mưa.

Có hôm, họ giúp một gia đình địa phương sửa lại mái nhà bị gió làm hỏng – Mikasa leo lên mái với sự khéo léo của một chiến binh cũ, còn Levi đứng dưới đưa gỗ, ánh mắt không rời cô. Đôi chân anh giờ không còn linh hoạt, cơ thể anh không trọn vẹn, nhìn bàn tay thiếu hai ngón, anh thở dài.

Khi Mikasa làm xong , bà chủ nhà cảm ơn bằng một giỏ trái cây, và Mikasa chia đôi một quả táo, đưa Levi một nửa: "Ăn đi nào, táo ngọt lắm." Anh cầm lấy, cắn một miếng, ánh mắt dịu dàng thì thầm: "Em cũng thế."

Những ngày vui vẻ ở Marley là minh chứng cho sự thay đổi ấy – Mikasa không còn bị giam cầm bởi ký ức, mà sống trong hiện tại. Levi nhìn cô, ánh mắt xám sáng lên khi thấy cô cười, lòng thầm nghĩ: Cô ấy đang sống thật rồi.

Thế nhưng sự bình yên ấy bị phá vỡ vào ngày cuối cùng ở Marley. Khi Mikasa và Levi đi dạo qua khu chợ trời, Mikasa đang xem một quầy hàng bán hoa quả khô, ánh mắt cô sáng lên khi thấy món nho khô Levi có thể dùng chung với trà, thì một người đàn ông trẻ bước ngang qua, vô tình va vào cô. "Xin lỗi," anh ta nói, giọng trầm nhưng quen thuộc, và khi anh ngẩng lên, Mikasa sững sờ – anh ta có mái tóc nâu dài ngang vai, đôi mắt xanh lục sắc sảo, và nụ cười thoáng qua giống hệt Eren Yeager.

Mikasa khựng lại, tay cô buông rơi hạt nho khô, ánh mắt cô lạc đi như nhìn thấy một bóng ma. "Eren..." cô thì thầm, giọng vỡ ra, dù cô biết đó không thể là anh. Người đàn ông lạ nhìn cô: "Cô nhầm tôi với ai à?" rồi rời đi, hòa vào đám đông.Levi, đứng cách đó vài bước, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng – cái cách Mikasa nhìn người đó, cái cách tên anh rời khỏi môi cô, và ánh mắt cô thoáng một tia đau đớn anh chưa thấy kể từ những ngày cô được anh đưa về nhà.

Levi bước tới, nắm tay cô, giọng anh trầm nhưng lạnh: "Đi thôi." Mikasa gật đầu, nhưng ánh mắt cô vẫn lạc vào đám đông, như muốn tìm lại bóng hình ấy. Ánh mắt anh tối lại khi thấy cô sững sờ ban nãy và một cơn ghen lẫn đau đớn dâng lên trong lòng – không phải vì người đàn ông kia, mà vì nỗi sợ rằng Mikasa sẽ mãi bị giữ lại bởi bóng hình của Eren.

Họ trở về căn phòng, nhưng không khí ngọt ngào giữa họ biến mất. Levi ngồi trên ghế, pha trà với động tác chậm hơn thường lệ, ánh mắt anh tối đi, tay anh siết chặt tách trà đến mức khớp trắng bệch. Anh không nói gì, nhưng Mikasa nhận ra sự căng thẳng trong anh – một sự im lặng nặng nề anh hiếm khi để lộ. Anh không nói gì, nhưng sự bất an trong anh lớn dần – liệu cô có thực sự bước tiếp, hay anh chỉ là một người thay thế tạm thời?

Tối đó, tại một nhà trọ nhỏ ở Marley, Mikasa ngồi bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn bầu trời đêm. Levi bước vào, đặt một tách trà nóng trước mặt cô, cả hai vẫn không ai lên tiếng.

Cuối cùng, Levi cũng phải đánh vỡ sự yên lặng ấy, giọng anh khàn khàn nhưng sắc lạnh: "Em gọi tên cậu ta." Mikasa quay sang, ánh mắt cô thoáng ngạc nhiên: "Levi... tôi không cố ý. Anh ta chỉ... quá giống Eren thôi." Levi đứng dậy, bước tới trước mặt cô, ánh mắt anh cháy bỏng một cách bất thường: "Giống thế nào cũng không phải cậu ta. Nhưng cô nhìn anh ta như nhìn một bóng ma sống lại. Em vẫn muốn cậu ta, đúng không?"

Lời nói ấy không phải câu hỏi – nó là một sự ghen tuông âm thầm nhưng mãnh liệt, một nỗi bất an anh giấu kín từ những ngày đầu ở bên cô. Mikasa sững sờ, ánh mắt cô nhìn anh, rồi cô bước tới, nắm tay anh, giọng cô kiên định: "Levi, đội trưởng, anh sai rồi. Tôi không muốn anh ta. Tôi chỉ... bất ngờ thôi. Eren là quá khứ của tôi, nhưng anh là hiện tại của tôi."

Levi nhìn cô, ánh mắt anh thoáng một tia nghi ngờ, nhưng khi cô kéo anh lại gần, ôm anh chặt, anh cảm nhận được sự chân thành trong vòng tay cô. "Em chọn bên anh," cô thì thầm, giọng nhỏ nhưng thật lòng. "Dù anh ta giống Eren đến đâu, em vẫn ở đây, với anh." Anh không đáp, nhưng tay anh siết chặt eo cô, ánh mắt anh dịu lại, và anh cúi xuống hôn cô – một nụ hôn sâu đậm muốn nuốt chửng cô, như để xóa tan nỗi bất an trong lòng. Khi anh buông cô ra, Mikasa gần như muốn ngừng thở, mũi cô đỏ ửng khiến anh không đành lòng. Anh xoa đầu cô và nói "em nghỉ ngơi đi, mai chúng ta trở về Paradis."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro