26. Bên ngoài

(59)

Tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên mình bước ra khỏi tường thành.

Không phải kiểu "ra ngoài" đầy mơ mộng mà những thiếu niên vẫn hay vẽ ra trong đầu – nơi người ta hét vang tự do giữa thảo nguyên bạt ngàn, để gió cuốn tung mái tóc. Không. Chẳng có gì hào nhoáng hay lãng mạn như những lời tiễn biệt đầy xúc động trước cổng thành. Lần đầu tiên tôi rời khỏi vòng tay bảo hộ ấy, trái tim tôi đã bị nghiền nát như thể ai đó giẫm lên nó bằng một đôi giày lấm máu và đất cát.

Hôm đó, đội trinh sát của tôi - những người bạn, những đồng đội, những kẻ ngốc vẫn hay cãi nhau chỉ vì một mẩu bánh mì - đã bị xé toạc ra từng mảnh như những con rối dây đứt. Không một bài học nào, không một trang sách nào cũng chẳng một buổi huấn luyện nào có thể chuẩn bị cho tôi cách chứng kiến một người bị Titan nuốt chửng. Không ai dạy tôi làm sao để đối diện với âm thanh đó - thứ tiếng hét xé lòng lẫn trong mùi máu thịt tanh tưởi bay trong gió.

Khi ấy, tôi không hét lên. Không khóc. Không quỵ ngã. Tôi chỉ đứng đó, chết trân như thể tâm trí mình đã rơi rụng đâu đó giữa cơn ác mộng không hồi kết. Và rồi, một thứ gì đó trong tôi vỡ vụn. Không phải kiểu nứt gãy có thể hàn gắn bằng một tách trà ấm hay một giấc ngủ sâu. Mà là một sự tan hoang, vĩnh viễn không thể lắp lại.

Tôi đã nghĩ mình sẽ chết. Không phải vì Titan, mà bởi chính sự trống rỗng đang lan tràn trong tôi. Nó nghẹn lại nơi cổ họng, thành một khối u tối đen không cách nào nuốt trôi.

Tôi không biết mình đã ngồi đó bao lâu giữa cánh đồng nhuộm máu. Chỉ nhớ rằng gió hôm ấy rất lạnh. Và bầu trời thì xanh đến tàn nhẫn, như thể thế giới chẳng hề hay biết rằng cả một đội người đang chết dần dưới nó.

Và rồi, gã xuất hiện.

Levi.

Không có tiếng vó ngựa cuốn bụi mù trời. Không có hào quang của một anh hùng đến giải cứu. Gã chỉ lặng lẽ xuất hiện từ phía sau tôi, cái bóng kéo dài trên mặt đất dưới ánh chiều tàn.

- Đứng dậy.

Tôi không trả lời. Không nhúc nhích.

- Đừng để đồng đội cô chết uổng phí chỉ vì cô ngồi đây như một đống rác ướt.

Đó là câu đầu tiên gã nói với tôi. Âm giọng lạnh lùng, sắc như một nhát dao đâm thẳng vào lòng tự trọng. Tôi quay lại, định hét lên với gã nhưng ánh mắt gã khiến tôi câm lặng. Không một tia cảm xúc. Không giận dữ. Cũng chẳng thương hại. Chỉ có một sự thật trần trụi: gã đã từng mất đi người của mình. Có lẽ là mười. Có lẽ là cả trăm. Nhưng gã vẫn sống. Vẫn bước tiếp.

Gã đưa tay ra. Tôi không nhớ mình có nắm lấy tay gã hay gã đã kéo tôi đứng dậy. Nhưng tôi biết một điều: nếu hôm đó Levi không xuất hiện, tôi đã để Titan nuốt chửng mình. Chết có lẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc sống tiếp mà mang theo trên vai khuôn mặt của những người tôi không thể cứu.

(60)

Kể từ ngày hôm đó, Levi cứ như một cái bóng ám lấy tôi. Không phải theo kiểu lãng mạn đầy mộng tưởng mà tôi từng nghĩ - gã không cõng tôi chạy dưới mưa, cũng chẳng trao ánh mắt dịu dàng trong những buổi huấn luyện. Không. Levi là kiểu người thể hiện sự quan tâm bằng cách...chê bai tôi không tiếc lời.

- Động tác của cô còn tệ hơn đứa trẻ mới tập cầm kiếm – Gã nói thế, ngay khi tôi đang thở dốc như thể sắp ngất sau bài tập.

Nhưng kỳ lạ thay, tôi biết gã đang để mắt đến tôi. Lặng lẽ, như cái cách gã đặt hộp cơm lên bàn khi tôi quên ăn mà chẳng buồn nói một lời. Hay khi tôi ngồi lì ngoài sân trong màn đêm gã không bảo tôi đi vào, chỉ ngồi xuống bên cạnh, ngẩng đầu nhìn trời và thở dài. Như thể gã đã quá mỏi mệt để nói về cái thế giới hỗn loạn này.

Levi không phải kiểu người cao thượng có thể "cứu vớt" ai. Gã không cho tôi niềm tin, cũng chẳng ôm lấy tôi mà thì thầm rằng "mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." Nhưng sự hiện diện của gã, bằng một cách kỳ lạ nào đó, khiến tôi tin rằng mình cần phải sống.

Tôi phải đánh răng. Phải chải tóc. Phải huấn luyện tử tế. Phải sống tử tế. Vì một ngày nào đó, tôi muốn trở thành người mà những người đã khuất có thể tự hào.

Ngày nọ, tôi trượt chân ngã trên sân tập, đầu gối rách toạc, máu chảy đầm đìa. Đồng đội xúm lại lo lắng, còn Levi đứng cách đó vài mét, khoanh tay, nhìn tôi như đang xem một cảnh tượng hết sức bình thường.

Tôi lườm gã như thể đang hỏi: "Không tính giúp à?"

Gã chỉ nhún vai, hờ hững tựa lời đáp trả: "Cô đâu có chết đâu."

Tôi suýt hét lên vì tức. Gã không tử tế! Không đáng yêu! Không dịu dàng! Nhưng quái lạ thay...gã lại khiến tôi muốn sống tiếp. Mỗi lần nhìn gã, tôi nhớ rằng tiếp tục sống không phải là một sự yếu đuối. Đó là lựa chọn. Là chiến thắng. Là một cuộc chiến tôi phải tự mình đối mặt.

Có thể Levi chẳng bao giờ cõng tôi chạy giữa bầy Titan nhưng trong lần thứ hai tôi ra ngoài tường thành, khi một con Titan suýt vồ lấy tôi, chính gã là người đã chém nát nó trước khi tôi kịp hét lên.

Sau khi hạ nó, gã quay lại, mặt mũi lấm máu, quần áo bẩn thỉu. Tôi nghĩ gã sẽ mắng tôi, hoặc ít nhất cũng hỏi xem tôi có bị thương không.

Nhưng không. Gã chỉ nhìn tôi, lạnh lùng buông đúng một câu:

- Lần sau, nếu không muốn chết, thì đừng ngơ ngác như bò ra đồng.

Cái đồ miệng hỗn.

Nhưng rồi tôi bật cười. Một nụ cười thật lòng đầu tiên sau nhiều tuần.

Và rồi tôi nhận ra, đôi khi, người cứu vớt chúng ta không phải vì họ cao cả hay vĩ đại. Mà chỉ đơn giản vì họ đã sống sót quá lâu để hiểu rằng chẳng ai có thể cứu mình...ngoài chính mình. Nhưng họ sẽ ở đó, âm thầm đẩy ta tiến lên phía trước.

Levi không phải là anh hùng.

Gã là kẻ sống dai nhất mà tôi từng gặp.

Và có lẽ...cũng là kẻ tôi chẳng thể sống thiếu đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro