Chương 7: Lá Thư Không Địa Chỉ

"Anh đã viết một bức thư không có người nhận, vì người duy nhất anh muốn gửi đi... đã không còn đứng nơi cũ nữa."

__________________________

Levi tìm thấy cây bút cũ dưới đáy ngăn bàn – cây bút Hange từng mượn rồi... "lỡ tay" làm gãy nắp. Anh từng định vứt, nhưng không hiểu sao vẫn giữ lại.

Hôm nay, trời đổ mưa từ sáng sớm. Bầu trời đặc quánh một màu chì xám, như thể không có lấy một khe sáng nào rọi qua. Không có tiếng cười. Không có báo cáo. Không có ai hỏi anh đã uống gì.

Và không có Hange.

Cô không để lại lời nhắn. Chỉ có thông báo từ Erwin: "Zoe Hange tình nguyện dẫn đội thám sát khu vực đông nam. Địa hình xấu, rủi ro cao. Họ đi từ sáng sớm."

Levi siết tờ giấy trong tay. Anh biết — đây là cách cô lựa chọn để rời khỏi anh một lần nữa, lần này là bằng chính bước chân thật sự.

Anh quay về phòng, mở tờ giấy trắng. Không phải để ghi báo cáo.

Mà là để viết cho cô, một điều đáng ra phải nói từ rất lâu.

______________

Hange,

Anh không biết vì sao mình lại cầm bút. Có thể vì hôm nay trời mưa, và anh mệt. Có thể vì không còn ai hỏi anh ngủ có ngon không. Hoặc đơn giản là, anh cần một nơi để thở, và viết tên em xuống là cách duy nhất để anh còn nghe thấy điều gì đó đập trong ngực mình.

Anh đã sai. Từ khi nào thì anh không chắc. Nhưng cái sai lớn nhất là nghĩ rằng im lặng có thể giữ được những gì mong manh nhất. Anh cứ nghĩ em sẽ luôn ở đó – trong lều kế bên, trong hành lang ẩm mốc, trong tiếng cười vang vọng giữa doanh trại trống. Anh sai.

Cô gái ấy – Arin – không đáng trách. Cô ấy chỉ đến đúng lúc anh rơi vào sai chỗ. Nhưng sự tồn tại của cô ấy đã kéo anh rời khỏi ánh mắt em – ánh mắt từng nhìn anh như thể anh là điều gì đó em có thể tin được.

Anh không yêu Arin. Điều này nghe có vẻ vô nghĩa khi anh đã đi quá giới hạn, nhưng nếu có một thứ gì đó anh muốn giữ lại thật lòng... thì đó là em.

Không ai dạy anh cách yêu. Anh chiến đấu từ khi còn là một thằng nhóc không biết cái nắm tay nghĩa là gì. Nhưng khi em nhìn anh – à không, khi em từng nhìn anh – anh đã nghĩ... có thể, nếu là em, anh sẽ học được.

Giờ thì quá muộn.

Anh biết em sẽ không đọc lá thư này. Có lẽ anh cũng không bao giờ đưa nó. Nhưng nếu em có một lần nhìn thấy anh từ phía xa – dù là trong bóng tối, dù chỉ một thoáng – anh mong em hiểu rằng, anh đã luôn đứng ở đó. Không tiến lên, không gọi em lại, nhưng chưa từng rời mắt.

Và nếu một ngày em thật sự rời khỏi nơi này – không phải tạm thời, mà là mãi mãi – anh sẽ mang theo món nợ này suốt đời.

Vì em, là điều duy nhất anh không thể bảo vệ.

______________

Anh đặt bút xuống.

Bức thư không được ký tên. Không được gấp lại. Không bỏ vào phong bì.

Anh chỉ để nó nằm đó, trên bàn, cạnh tách trà nguội lạnh mà Hange từng thích — với vỏ gừng cắt mỏng còn sót lại bên cạnh, đã chuyển màu sẫm.

Ngoài kia, tiếng mưa vẫn đều đặn. Nhưng không còn ai bên cạnh anh để nói:

"Lạnh vậy mà cũng không chịu đóng cửa à?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro