Chương Đặc Biệt: Bóng Lưng Cuối Cùng Tan Trong Khói Lửa

"Có những điều không thể nói bằng văn xuôi... Nên anh viết em thành thơ, rồi tự mình đau đến tận cùng."

___________________________

Em đi rồi, gió ngược tay,

Cành non cũng héo, lá gầy cũng thôi.

Trưa nghiêng nắng đổ xa xôi,

Mà sao anh thấy chân trời rất gần.

Không còn tiếng bước rất thân,

Không còn hơi ấm một lần cuối trao.

Chiều về chạm mái lao xao,

Bỗng nghe lạnh cả lưng áo mỏng manh.

Khăn em quàng giữa vai xanh,

Giờ treo đầu gió – không đành lòng ai.

Giọt mưa rơi chạm vành tai,

Tưởng là tiếng em... lạc loài vọng xa.

Hange à... mùa đã qua,

Sao em còn để người ta ngóng chờ?

Mắt anh khô hết bây giờ,

Mà tim thì ướt từng giờ mất em.

Gió đêm gõ nhịp buồn thêm,

Nghe như vết xước chẳng thèm lành da.

Anh ngồi tựa bóng hiên nhà,

Nhìn trăng câm lặng – hóa ra em buồn.

Không ai gọi giữa sương suôn,

"Levi, dậy sớm, đừng buông giấc dài".

Không ai đặt tách trà phai,

Màu nâu gừng cũ... tháng hai quay về.

Giá như anh đã từng thề,

Chỉ một lần nói câu: "Về với anh".

Giá như lúc ánh lửa xanh,

Anh nắm tay lại, thay vì quay lưng.

Anh nắm tay lại, thay vì quay lưng,

Còn anh thì đứng, ngập ngừng suốt xuân.

Mảnh thư cũ, giấy đã nhăn,

Câu em để trống, vẫn ngăn được gì?

"Anh có nhớ nếu mất đi?"

Anh đọc đi đọc lại, thì mới hay.

Đến khi người đã... chẳng ai,

Thì câu trả lại chỉ là cỏ hoang.

Anh không đổ lỗi thời gian,

Không trách em bước theo đoàn gió kia.

Chỉ là, hơi thở cũng lìa,

Mỗi khi gió lướt phía đồi... một mình.

Anh ngồi gấp cánh chim xinh,

Từ tờ thư cũ, xếp hình gửi em.

Thả vào sương sớm chưa quen,

Hy vọng bay được... qua bên kia đồi.

Nếu em ngồi đó mỉm cười,

Xin chớ trách kẻ chẳng nói lời yêu.

Anh không giỏi giữ điều thiêu,

Chỉ giỏi chôn chặt thật nhiều – thật sâu.

Tối nay trăng rụng qua cầu,

Cây nghiêng đổ bóng, bờ lau ngã rồi.

Chỉ còn một bóng anh ngồi,

Đọc tên em mãi... không thôi... không cùng...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro