Chapter 0
Nhật bản, năm 2550...
Trong một con hẻm nhỏ gần khu ổ chuột phía nam có hai bóng người đang chạy vội vã, một người đàn ông và một người phụ nữ. Người phụ nữ đang ôm một cái bọc nhỏ dính đầy máu, vừa lẩm nhẩm đọc kinh, còn người đàn ông thì bảo vệ cho cô ấy và cái bọc nhỏ dính máu, con gái của hai người bọn họ. Đằng sau bọn họ có thêm một vài người chạy đuổi theo, trên tay bọn họ cầm những con dao sáng lóe lên. Bọn họ chạy mãi, chạy mãi cho tới khi đến được một khu công viên lớn. Người đàn ông đứng lại, khéo người phụ nữ vào trong một lùm cây gần đấy, túm chặt lấy vai cô ấy, anh khẽ nói thầm, giọng nghẹn ngào:
"Em yêu, em phải đi ngay bây giờ, nếu không thì bọn họ sẽ tìm ra em mất. Anh sẽ cố gắng đánh lạc hướng bọn họ. Hãy đi ra khỏi đây và tìm sự cứu giúp, bọn họ sẽ giúp em thôi. Và bây giờ đi mau lên, bọn họ sẽ phát hiện ra chúng ta mất. Nhanh nên..."
"Không, em sẽ không bao giờ bỏ mặc anh lại đây đâu."
"Làm ơn, cầu xin em đấy, hãy nghĩ cho con gái của chúng ta."
Cô nhìn xuống cái bọc trên tay, đôi mắt đỏ ửng ngấn lệ. Trong cái bọc là một đứa bé nhỏ nhắn trắng bệch và tím tái. Gương mặt trắng bệch màu sứ nhuốm máu bê bết. Lặng lẽ siết chặt lấy đứa bé, từng giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt của bà mẹ trẻ, rơi xuống gương mặt đứa bé, gột đi những vết máu dính bê bết trên mặt con bé. Người đàn ông ôm lấy cô ấy, bàn tay khẽ rờ mặt đứa con gái đầu lòng của anh. Hôn nhẹ lên trán cô ấy, anh nói thầm:
"Xin lỗi, nhưng em và con phải sống, xin hãy hứa với anh, rằng em sẽ chăm sóc nó đến khi nó lấy chồng, còn em thì sẽ được ẵm cháu được không?"
"Ừm, em hứa..." cô nói, giọng sụt sịt.
"Xin lỗi nhưng bây giờ anh...không còn có thể ở đây cùng với em nữa rồi, không còn có thể cùng em sống chung đến cuối đời được. Xin lỗi nhưng...anh phải đi rồi. Tạm biệt, hãy sống tốt nhé..."
"Đừngggggg!!!!!"
Nói xong, anh liền phi thẳng ra ngoài lùm cây, hét lớn:
"Lũ chó đẻ, tao ở đây, tụi mày ra đây mà bắt tao này, lũ khốn!!!"
Anh chạy đi, lũ còn lại chạy lại đuổi theo anh. Cô đứng trong lùm cây, chân tay run cầm cập. Ôm chặt đứa bé trong lòng, cô quay đầu lại chạy băng qua lùm cây, gương mặt nhuốm đầy nước mắt, cô đưa tay gạt đi, chạy hết sức mình có. Cô chạy ra khỏi công viên, cố gắng nhìn trong màn đêm tối lạnh lẽo cô quạnh một ánh sáng nào hay một ngôi nhà để cô có thể kêu cứu.
"Con ả biến mất rồi, mau đi tìm đi!!!"
Từ đằng sau cô có thể nghe thấy tiếng gầm to của tên thủ lĩnh. Ôm chặt đứa bé hơn, cô cố gắng chạy nhanh hơn nữa, cầu mong tên đó không tìm ra được mình. Một tia hy vọng bùng sáng nên khi cô nhìn thấy một tia ánh sáng phát ra từ phía đằng trước. Cô chạy nhanh tới đấy và vui mừng, đó là một tòa biệt thự to lớn thuộc chi nhánh chính của gia tộc Ackerman. Bước đến bên cửa, cô đập thật mạnh, cố nhấn chuông cửa thật nhiều nhưng vẫn không có ai ra mở cửa. Một giọng gào to dập tắt đi hy vọng đang cháy lên của cô.
"Tao nghe thấy tiếng đập ở bên khu biệt thự hoang, tất cả tập hợp đi sang bên đấy cho tao!!!"
Cô sợ hãi, đôi bàn tay run cầm cập cố giữ vững con bé trên tay. Bỗng nhiên ở trên tầng của căn biệt thự bỗng lóe sáng nhưng lại tắt ngay, để lại cho cô một hy vọng lớn, rằng nơi này có người ở. Khẽ đặt con bé xuống, phủ xung quan một lớn lá dày, cô thì thầm trong hàng nước mắt:
"Xin lỗi con, xin lỗi, xin lỗi..."
Sau khi lấp tại đấy một lớp lá dày đủ để che khuất cả đứa bé, cô tháo chiếc còng cổ chữ thập màu bạc có đính gia huy của gia tộc Ackerman ra và đeo nó vào cổ đứa bé. Hôn nhẹ nên trán con bé, nói thầm thì những câu cuối cùng rồi chạy đi mất.
"Tạm biệt, mẹ yêu con, Mikasa..."
"Con ả đó ở kia, bắt nó lại!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro