Chẳng biết từ bao giờ, Tớ cần Cậu
Mùa thu năm đó, gió thổi từ phía sân trường vào dãy các lớp học như đang trêu chọc từng hàng cây đang ngả nghiêng vì cơn gió đầu mùa.
Trường trung học Seonhwa là nơi mà không khí học tập có thể khiến người ta cảm thấy ngạt thở. Và ở đó, có một lớp học luôn được nhắc đến nhiều nhất - lớp 11-2. Không phải vì thành tích nổi bật hay một điều gì đó tiêu biểu, mà vì trong lớp đó có hai con người... không đội trời chung.
Hanbin, cậu là lớp phó; một người luôn nhẹ nhàng, lễ phép, luôn nở nụ cười dịu dàng khiến ai cũng cảm thấy tích cực, dễ chịu. Cậu cũng chính là "con nhà người ta" trong truyền thuyết, là học sinh lý tưởng của mọi giáo viên.
Eui Woong - hội trưởng hội học sinh, sắc sảo và nghiêm túc đến mức đáng sợ. Mọi người luôn coi cậu như "cảnh sát trường học" vì những lý do tưởng chừng như đơn giản nhưng cậu có thể ghi vào "danh sách đen" bất cứ lúc nào. Từng bước đi của Eui Woong giống như một dấu chấm hết cho mọi hành vi sai lệch, kể cả chỉ là...đi trễ vài phút.
Một điều éo le chính là cả hai người ấy đều nằm trong ban tổ chức lễ hội trường.
Ngay từ lần đầu tiên cùng ngồi trong một phòng họp, mọi thứ đã chẳng mấy suôn sẻ.
"Mỗi lớp học nên được tự chọn tiết mục, để mọi người cảm thấy thoải mái và hào hứng hơn." - Hanbin đề xuất với ánh mắt đầy thiện chí.
Gạt bỏ đi sự hào hứng của cậu, Eui Woong chỉ lạnh lùng đáp: "Cậu nghĩ tự do quá là mọi việc sẽ ổn sao? Cứ thử mà xem. Nó sẽ chỉ là một mớ hỗn độn mà thôi."
Hanbin chau màu, thở dài mà nói:
"Cậu nghĩ ý kiến của cậu lúc nào cũng là đúng hả?"
Eui Woong: "Đúng vậy, vì tôi đã thấy quá nhiều người không biết mình đang làm hay nghĩ gì một cách đúng đắn cả."
Không một ai nói gì thêm, cả phòng họp dường như bị đóng băng lại.
Từ đó, mọi việc trong lễ hội đều giống như một cuộc "chiến tranh" giữa hai người. Một bên thì muốn thoải mái, khuyến khích, đề cao tinh thần tự do. Còn một bên thì lại muốn nề nếp, kỷ luật một cách chính xác để đạt hiệu quả tuyệt đối.
Như khi bàn về việc chọn MC cho ngày khai mạc.
Hanbin: "Chúng ta nên chọn người hoạt ngôn và có khả năng ứng biến linh hoạt, nhanh nhẹn một chút."
Eui Woong:"Không. Theo tôi nên chọn người có tác phong chuẩn mực. Tôi không muốn buổi lễ bị biến thành trò đùa chỉ vì MC vô tình nói lố một câu."
Cứ như thế, tranh cãi nối tiếp tranh cãi.
Bạn bè xung quanh bắt đầu thì thầm to nhỏ:
"Hai người đó cứ như kẻ thù tiền kiếp ấy nhỉ!"
"Một người thì quá mềm, người kia thì quá cứng rắn. Bảo sao không hòa hợp nổi."
Eui Woong và Hanbin đều nghe thấy, nhưng không ai muốn là người nhún nhường trước.
________________________
Một hôm, sau khi tan học, cả hai vô tình bước ra hành lang cùng lúc, Hanbin nói nhỏ:
"Tớ biết cậu không ưa tớ."
Eui Woong đáp lại, mắt vẫn không nhìn sang: "Cũng giống như cậu không ưa tớ mà thôi."
Hanbin: "Nhưng tớ không hiểu, tại sao chứ? Tớ đã làm gì sai?"
Eui Woong: "Cậu không sai. Chỉ là bản thân tớ có vẻ không thể tin cậu được."
Câu nói tưởng chừng như vô lý ấy đã khiến lòng Hanbin chùng xuống phần nào.
Từ sau hôm đó, mọi việc giữa họ không chỉ còn là mâu thuẫn đơn thuần, mà nó thành một trận chiến âm thầm. Từng lời nói, ánh nhìn, từng quyết định trong các cuộc họp đều ẩn chứa sự phòng vệ và dè chừng.
Cả hai đều không biết lý do thực sự là gì. Chỉ biết rằng, ở cạnh đối phương, bản thân mình luôn cảm thấy mệt mỏi.
________________________
Sau cuộc họp đầu tiên chuẩn bị cho lễ hội trường, không khí lớp 11-2 trở nên căng thẳng. Lý do chỉ có thể là vì một cuộc "chiến tranh lạnh" mà không ai muốn đề cập, giữa hai người vốn nổi bật, có tiếng nói của lớp, Eui Woong và Hanbin.
Chuyện bắt đầu là từ buổi họp lên ý tưởng cho gian hàng của lớp.
Hanbin đề xuất mở một "quán trà kí ức" với một không gian yên tĩnh, trang trí đơn giản; nơi khách đến có thể viết điều ước, chọn trà theo tâm trạng và nghe nhạc nhẹ.
Gần như cả lớp tỏ ra hứng thú với ý tưởng này.
Nhưng Eui Woong lại lên tiếng:
"Tớ phản đối. Ý tưởng đó quá mơ hồ và tớ nghĩ nó sẽ không thu hút được số đông. Chúng ta cần làm một cái gì đó thu hút, nổi bật hơn."
Rồi Eui Woong đưa ra đề xuất ngược lại, cậu thấy rằng tạo ra một "phòng trí tuệ" với những thử thách logic, những bí mật cần khám phá.
Eui Woong:"Cái này nghe sẽ hấp dẫn, kịch tính và đúng với lớp của mình - lớp A, lớp học thiên về học thuật."
Nhưng Hanbin không đồng ý. Cậu lên tiếng phản đối, dường như cậu không còn giữ được vẻ dịu dàng thường ngày.
Hanbin:"Lúc nào cậu cũng áp đặt người khác bằng lý trí. Cậu chẳng bao giờ nghĩ rằng người khác thực sự muốn gì."
Eui Woong:"Thế cậu nghĩ ai cũng muốn nhẹ nhàng, thư thái giống cậu sao? Đây là ý tưởng phù hợp nhất với lớp học rồi. Làm như vậy sẽ kích thích được sự tò mò, hiểu biết của mọt người chứ."
Bỗng cuộc họp chuyển thành một cuộc tranh cãi. Người ủng hộ Hanbin thì nói gian hàng của cậu có ý nghĩa, có chiều sâu; những người còn lại thì nói trò chơi trí tuệ của Eui Woong sẽ thu hút, nổi bật hơn.
Cả lớp chia thành hai phe. Cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm phải đứng ra hòa giải, cô chọn một nhóm trung lập để điều phối và đưa ra quyết định cuối cùng. Quyết định nghiêng về phía Eui Woong và ý tưởng "phòng trí tuệ" đã được chọn.
Tối hôm đó, Hanbin về nhà mà không nói một lời nào trong suốt bữa ăn. Cậu không buồn vì thua mà buồn vì cảm giác bị chính người cùng lớp xem nhẹ mọi nỗ lực của mình.
Từ hôm đó trở đi, không ai nghe Hanbin nhắc đến ý tưởng gì nữa. Cậu làm mọi việc được giao trong im lặng: chép lại kế hoạch, in bảng phân công, chuẩn bị đạo cụ... Nhưng tuyệt nhiên cậu không nói chuyện với Eui Woong.
Còn Eui Woong, dù cũng nhận thấy bầu không khí ngày càng là lạ, nhưng cậu vẫn giữ thái độ lạnh lùng như không có chuyện gì xảy ra.
Eui Woong cũng không biết vì sao một câu nói của mình lại khiến ánh mắt Hanbin trở nên buồn và trầm lắng đến thế.
________________________
Cho đến một ngày, sau giờ học, khi cả lớp cùng ở lại dựng khung cho gian hàng. Chỉ còn hai người ở lại sau cùng vì họ bị mắc kẹt trong kho đạo cụ.
Cánh cửa phòng đạo cụ đã bị gió thổi mạnh và bất ngờ đóng sập lại, khiến khóa cửa bị gãy. Không một ai trong hai người mang theo chìa khóa hay thứ nào đó để có thể ra khỏi nơi này ngay lập tức. Và thế là, họ bị kẹt cùng nhau trong một căn phòng tối tăm chật chội với đầy thùng giấy, đồ đạc linh tinh.
Hanbin ngồi bó gối ở trong góc, im lặng.
Một lúc sau, Eui Woong thấy vậy bỗng lên tiếng: "Tớ xin lỗi vì đã có những lời nói khiến cậu tổn thương."
Câu nói ấy khiến Hanbin ngẩng đầu lên lập tức, cậu vô cùng bất ngờ.
Eui Woong:"Tớ không giỏi thể hiện cảm xúc. Tớ chỉ biết dựa vào tính logic, hiệu quả mà đưa ra quyết định. Nhưng điều đó không có nghĩa là tớ không tôn trọng ý tưởng của cậu."
Hai người im lặng một lúc rồi sau đó Hanbin khẽ nói:"Tớ luôn nghĩ rằng cậu ghét tớ..có phải không?"
Eui Woong:"Không. Tớ không ghét cậu. Chỉ là tớ không biết cách để đồng hành cùng cậu."
Căn phòng tối như chứa đựng tất cả những điều chưa từng nói. Nhưng chính khoảnh khắc này, lần đầu tiên họ nhìn nhau với một ánh mắt chân thực nhất.
Hanbin:"Tớ từng nghĩ rằng cậu quá cứng nhắc, khó gần. Nhưng tớ chưa từng nghĩ cậu có lúc cũng cảm thấy khó xử đối với chính mình."
Eui Woong:"Còn tớ lại nghĩ cậu yếu đuối, mỏng manh...hóa ra, cậu chỉ đang cố làm dịu mọi thứ để người khác không bị tổn thương."
"Chúng ta không ai sai. Chỉ là chưa đi cùng hướng thôi nhỉ?"
Cả hai mỉm cười. Lần đầu tiên trong hai người họ, không ai thắng - ai thua. Chỉ có hai con người đang học cách hiểu nhau hơn.
________________________
Từ sau lần bị kẹt chung trong kho đạo cụ, một điều kỳ lạ đã xảy ra - Eui Woong và Hanbin đã nói chuyện với nhau nhưng họ nói chuyện vô cùng nhẹ nhàng chứ không phải đấu đá hay cãi vã như những lần trước. Họ tuy nói chuyện không quá nhiều, không ồn ào với nhau, chỉ là những câu nói ngắn ngủi hay một ánh mắt trao đổi khi kiểm tra đạo cụ, một cái gật đầu nhẹ khi chia nhau nhiệm vụ.
Nhưng cả lớp đã đều nhận ra: bầu không khí căng thẳng giữa họ gần như không còn nữa.
Một hôm, khi đang trang trí gian hàng, Hanbin đứng lên trên ghế, cố gắng dải đèn led lên khung thì bỗng loạng choạng mà ngã xuống. Trước khi cậu kịp kêu lên, thì có một bàn tay đã nhanh chóng đỡ lấy cậu từ phía sau.
Là Eui Woong.
Eui Woong nói khẽ, với chất giọng không còn khô khan như mọi khi:"Cẩn thận chứ."
Hanbin ngượng ngùng, cố tránh ánh mắt Eui Woong mà nói: "Tớ...tớ cảm ơn."
Sau hôm đó, họ bắt đầu được phân công cùng trực nhật lớp.
Ban đầu là giáo viên sắp xếp. Sau thì...cũng chẳng ai biết tại sao họ lại hay cùng nhau một cách thường xuyên như thế.
Có lần lớp trưởng vô tình nói:"Tụi cậu cứ im lặng thế nhưng hợp nhau ghê á. Không ai làm đổ nước nữa, bảng lau sạch trơn, cũng chẳng còn tí bụi nào luôn.". "Không khí lớp học dạo này cũng bình yên hẳn."
Hanbin chỉ cười trừ còn Eui Woong thì quay mặt đi.
________________________
Nhưng sau hôm đó, Euiwoong cũng giúp đỡ Hanbin nhiều hơn. Thậm chí còn chép bài giúp cậu mỗi khi cậu bận việc trong câu lạc bộ. Và Hanbin thì mang sẵn nước ấm đến cho Euiwoong mỗi buổi sáng mùa đông, để sẵn trong hộc bàn của cậu để giúp cậu cảm thấy ấm áp, có năng lượng hơn.
Chẳng ai nhắc đến cũng chẳng ai hỏi han những cả hai đều thấy rõ những thay đổi nhỏ đang tích tụ dần.
Vào một ngày nọ, trời mưa phùn lất phất, cả lớp rục rịch ra về sau giờ học. Hanbin còn ở lại lau bảng thì thấy Eui Woong từ hành lang bước vào với chiếc áo khoác hơi ướt, mái tóc rũ xuống.
Eui Woong:"Cậu chưa về sao?"
Hanbin:"Tớ...lau nốt bảng thôi."
Eui Woong thấy vậy liền hỏi:"Cậu có dù không, trời mưa đấy."
Hanbin:"Tớ quên mang mất rồi."
Chẳng nói gì thêm, Euiwoong tháo cặp ra, rồi rút từ trong ngăn một chiếc dù:
"Tớ có mang thêm. Cầm đi."
Hanbin:"Sao cậu lại..."
Euiwoong:"Tớ đoán hôm nay thể nào cũng sẽ có người quên mà."
Câu nói đó khiến trái tim Hanbin đập nhanh hơn thường lệ.
________________________
Và từ hôm đó, những điều "ngẫu nhiên" như thế bắt đầu xảy ra nhiều hơn.
Một ngày nọ, khi Hanbin bỏ quên hộp bút, người lặng lẽ đưa bút cho cậu lại chính là Eui Woong.
Một hôm khác, khi Eui Woong ngủ gật trên bàn học trong giờ nghỉ, người kéo rèm, che nắng cho câu lại chính là Hanbin.
Họ hành động nhưng trong vô thức, không một ai nói ra.
Những bạn cùng lớp cũng bắt đầu xì xào:
"Hình như họ hòa nhau thật rồi đó."
"Chứ không phải hòa...mà còn..."
"Ầyyy, đứng nói bậy chứ..."
Nhưng đúng là như vậy, ánh mắt không biết nói dối. Nhất là những lúc Eui Woong và Hanbin nhìn nhau từ hai phía lớp học. Có gì đó nhẹ nhàng, mơ hồ...không rõ ràng, nhưng đủ khiến người ta cảm thấy ấm áp.
________________________
Sau lễ hội trường, lớp 11-2 bất ngờ trở thành tâm điểm trong bảng tin nội bộ vì gian hàng "phòng trí tuệ" được đánh giá là sáng tạo và được đầu tư kỹ lưỡng. Nhưng điều khiến nhiều người chú ý hơn cả không chỉ là điểm số hay giải thưởng mà là sự thay đổi nhỏ giữa hai cái tên từng được nhắc đến như "kẻ thù không đội trời chung" của nhau, Eui Woong và Hanbin.
Không còn là những lần đối đầu căng thẳng trong những buổi họp lớp. Không còn những ánh mắt dè chừng mỗi khi nêu ý kiến. Dù không ai nói ra, nhưng mọi người cũng dần nhận ra - giữa họ...đã có gì đó thay đổi hoàn toàn.
Thay vì mỗi người một phía, đứng hai đầu bàn; giờ đây họ ngồi gần nhau hơn trong các buổi họp sau đó. Hanbin vẫn giữa phong thái cũ, nhẹ nhàng, trầm ổn còn Eui Woong vẫn rất nghiêm túc. Nhưng họ lại bổ sung, hỗ trợ lẫn nhau, giúp ý kiến được đưa ra một cách từ tốn mà vẫn đạt hiệu quả tốt nhất. Ánh mắt hai người chạm nhau như một thói quen, không vội vàng, không né tránh.
________________________
Và rồi, điều không ai ngờ đến xảy ra trong một chuyến dã ngoại cuối kỳ.
Mỗi năm, trường Seonhwa sẽ tổ chức một chuyến đi ngoại khóa nhằm gắn kết tinh thần đoàn kết giữa các bạn trong lớp học. Năm nay cũng vậy, điểm đến là một trạm nghỉ sinh thái trên núi, nơi có rừng thông, bếp lửa trại và các học sinh sẽ ở chung với nhau trong một túp lều.
"Tớ với Euiwoong cùng nhóm nhé!". Một bạn nữ trêu chọc, nói đùa khiến cả lớp bật cười.
Ai đó trong lớp cũng đùa thêm: "Cẩn thận không hai bạn ý ở chung lại "cháy nhà" như chơi ấy."
Nhưng rồi, chính Eui Woong lại chủ động nói, làm cho mọi người bất ngờ:
"Không sao. Hanbin với tớ cùng một cặp cũng được."
Câu nói khiến cả lớp yên lặng vài giây. Rồi những tiếng "Ồồồồ" vang lên.
Còn Hanbin, cậu chỉ khẽ cười, không phản đối.
Trong rừng núi, trời về đêm bắt đầu lạnh dần. Những ngọn lửa cháy lách tách giữa những tiếng cười đùa, tiếng guitar và những ánh mắt ngại ngùng.
Nhưng riêng giữa hai người đó, là một khoảng lặng. Không phải im lặng vì khó xử như trước mà là khoảng lặng đủ để nghe được tiếng lòng đối phương.
Tại bếp lửa trại, khi mọi người chơi trò "Nói sự thật", ai đó trong lớp đã hỏi Eui Woong:
"Trong lớp, cậu thấy ai khiến cậu...thay đổi suy nghĩ nhiều nhất?"
Cả nhóm im bặt, không ai nói mà cùng nhìn sang một hướng.
Eui Woong không chần chừ, không né tránh mà trả lời: "Hanbin"
Chỉ một từ duy nhất nhưng khiến trái tim người ngồi bên cạnh khẽ rung rinh.
Hanbin không nói gì, chỉ mím môi rồi lặng lẽ quay mặt đi để không ai thấy được tai mình đang đỏ ửng lên.
________________________
Sau chuyến dã ngoại ấy, mọi thứ dần trở lại nhịp điệu bình thường, nhưng trong lòng mỗi người đều có chút gì đó thay đổi.
Khi mọi người trở về từ chuyến đi, lớp học bỗng cảm giác như gắn kết hơn. Điều gì đó đã ngấm vào các mối quan hệ, khiến lớp 11-2 không còn đối đầu giữa những cá nhân nổi bật mà thay vào đó, mọi người học cách chấp nhận sự khác biệt cũng như cách nhìn nhận, dù chỉ là một cuộc trò chuyện thẳng thắn, một cái nhìn nhẹ nhàng là đủ để xóa tan mọi hiểu lầm.
Và rồi, một buổi sáng khi ánh nắng ấm áp chiếu vào lớp học, hai người đó - Hanbin và Euiwoong lại ngồi gần nhau.
Không phải vì buộc phải làm việc chung mà chỉ đơn giản là tự nhiên. Họ làm bài cùng nhau, trao đổi về những vấn đề trong lớp học, mọi thứ diễn ra như một thói quen, như chưa từng có sự cãi vã.
Một ngày nọ, khi lớp 11-2 tham gia vào hoạt động trồng cây do nhà trường tổ chức. Người giám sát đã phân công Euiwoong và Hanbin cùng nhau chăm sóc một góc đất trống. Đây là cơ hội tiếp theo, kể từ chuyến dã ngoại để cả hai có thêm thời gian để làm việc gần nhau một lần nữa mà không bị ngăn cản bởi sự cứng nhắc, hiểu lầm.
Hanbin với ánh mắt dịu dàng như thường lệ, cậu hỏi:"Chúng ta sẽ trồng cây này ở đâu thì được nhỉ?"
Eui Woong:"Ở đây chắc là ổn này."
"À, mà cảm ơn cậu vì đã ở lại giúp tôi suốt chuyến đi nhé."
Đây là lần hiếm hoi mà Eui Woong nói lời cảm ơn trực tiếp, không phải vì ép buộc mà vì cậu có cảm giác thật sự trân trọng người bạn này của mình.
Hanbin khẽ cười và đáp lại:"Tớ cũng cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ tớ nhiều."
Không cần nói quá, cả hai đều hiểu rằng những lời này không chỉ là những lời cảm ơn đơn giản. Đó là sự thừa nhận về những nỗ lực, những sự cố gắng của cả hai người.
Khi cây con đã được trồng vững, Hanbin mỉm cười rồi nhìn về phía Eui Woong:"Cậu nghĩ nó sẽ lớn lên như thế nào?"
Eui Woong:"Chắc sẽ lớn nhanh thôi. Dù có trải qua bất cứ khó khăn gì, nó cũng sẽ lớn lên như cách chúng ta học cách hòa hợp vây."
Cả hai đứng đó một lúc, không ai nói gì thêm nữa, một cảm giác nhẹ nhõm dần lan tỏa trong không gian.
Mùa xuân đến, những mầm cây nhỏ bắt đầu đâm chồi nảy lộc, vươn lên trong lòng đất.
________________________
Mỗi ngày, như một thói quen, họ gặp nhau trong lớp học, trong những giờ học nhóm, bàn luận, trong những khoảnh khắc trò chuyện thoải mái. Không cần quá sâu sắc, cầu kì, đôi khi chỉ là câu chào buổi sáng, câu hỏi thăm sức khỏe, về bài tập hay những chia sẻ nhỏ nhặt. Nhưng tất cả đều ấm áp, đủ để tạo nên một sợi dây liên kết chặt chẽ, bền vững.
Vào một buổi chiều cuối tuần, khi đang chuẩn bị cho kì thi cuối kì, cả hai cùng ngồi lại trong thư viện. Họ chỉ đơn giản là ngồi cạnh nhau, mỗi người tập trung vào sách vở, bài học riêng của mình.
Bất chợt, Hanbin nhìn lên và hỏi:"Cậu nghĩ...chúng ta sẽ như thế này mãi chứ?"
Eui Woong không vội trả lời. Cậu chỉ nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn vào cuốn sách trước mặt, nhưng trong giọng nói có điều gì đó rất chắc chắn:
"Ừ. Chúng ta sẽ tiếp tục như thế này...chỉ là không cần phải nói ra nữa."
Cả hai im lặng. Những câu hỏi, những nghi ngờ đã không còn quan trọng nữa.
Họ đã học cách hiểu nhau, bằng những cảm xúc thầm lặng, những hành động nhỏ nhặt, những khoảnh khắc bình thường nhưng lại chứa đựng nhiều điều khó có thể diễn đạt thành lời.
Trong không khí yên bình của thư viện, giữa những trang sách im lặng, cả hai người không cần nói gì nữa, họ chỉ cần ở cạnh nhau.
________________________
Thời gian trôi qua, những ngày tháng cuối kỳ dần đến, không khí trong lớp 11-2 vẫn nhẹ nhàng, dễ chịu, khác xa so với lúc ban đầu. Những mâu thuẫn giữa hai người, Eui Woong và Hanbin, giờ đây chỉ còn là những ký ức nhạt nhòa. Cả hai không còn là đối thủ mà chính là bạn, tuy không nói nhiều nhưng họ luôn cạnh nhau trong những thời khắc quan trọng.
Sau khi kết thúc kì thi cuối kì, lớp 11-2 tổ chức một buổi liên hoan, ăn mừng. Mọi người đều vui vẻ, nô đùa, nhưng giữa đám đông, có hai người đứng một mình trong góc khuất mà không ai chú ý đến.
Hanbin đứng đó, tay ôm cuốn sách, mắt nhìn xa xăm. Cậu đã quen với việc một mình, nhưng lần này có cảm giác gì đó khác lạ lắm. Một cảm giác ấm áp, dễ chịu mà cậu chưa lý giải được.
Đột nhiên, giọng nói quen thuộc của Eui Woong cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu:
"Cậu,.. có muốn nói chuyện với tớ chút không?"
Hanbin quay lại và rồi cả hai nhìn nhau. Chỉ một phút giây ngắn ngủi thôi, nhưng lại đủ để cả hai cảm nhận được sự thay đổi trong lòng.
Eui Woong lặp lại câu hỏi:"Mình có thể nói gì đó với cậu không?".
Lần này ánh mắt cậu nhìn thẳng vào Hanbin, không còn lạnh lùng mà thay vào đó là một sự dịu dàng như chỉ dành riêng cho cậu.
Một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi Hanbin:"Tớ vẫn đang đợi cậu nói đây."
Trong khoảnh khắc ấy, không gian xung quanh dường như lắng xuống. Chẳng ai vội vã, chỉ có hai con người đang đứng giữa đám đông, lặng lẽ nhìn nhau, cảm nhận từng nhịp đập trong trái tim mình ngày càng mạnh hơn.
Eui Woong mở lời, bỗng giọng nói của cậu không còn cứng rắn như trước mà ấp úng, ngập ngừng:"Tớ nghĩ...chúng ta đã đi qua rất nhiều thứ.Nhưng cuối cùng...tớ nhận ra một điều"
"Tớ không thể tiếp tục giả vờ như không có cảm giác gì."
Hanbin mỉm cười, không còn giữ khoảng cách, không còn những câu nói ấp úng:"Tớ cũng vậy."
Một chút im lặng. Nhưng sau đó Euiwoong đã phá vỡ sự yên lặng đó, cậu bước tới Hanbin gần hơn, nhìn thẳng vào mắt Hanbin và nói, đây là điều mà cậu đã chờ đợi từ lâu nay mới có đủ can đảm để nói ra:
"Tớ thích cậu. Là thật đấy."
Một lời tỏ tình giản dị, nhưng nó chứa đựng tất cả những cảm xúc mà cả hai đã giữ trong lòng suốt khoảng thời gian qua.
Và điều đó, là đủ.
Hanbin không vội vã, nhưng đôi mặt cậu sáng lên. Cậu nhẹ nhàng đáp lại:
"Tớ cũng thích cậu. Từ lâu rồi."
Lần này, không cần phải nói thêm gì nữa. Chỉ có một ánh mắt, một nụ cười và khoảng cách giữa hai người họ đã hoàn toàn biến mất.
Cả lớp 11-2 không ai biết về cuộc trò chuyện giữa hai người. Chỉ biết rằng từ hôm đó, mọi thứ trở nên khác biệt hơn. Khi Eui Woong và Hanbin ở gần nhau, họ sẽ mang đến những câu chuyện nhỏ nhưng thú vị, những ánh nhìn đầy sâu sắc và những khoảnh khắc bình yên, nhẹ nhàng. Không cần giải thích gì nhiều, chỉ cần hai người họ cảm thấy hạnh phúc là đủ.
________________________
Một buổi tối khi ngồi bên nhau dưới ánh đèn lung linh, Euiwoong cười nhẹ:
"Cậu biết không, nếu lúc đầu chúng ta dễ dáng hiểu nhau hơn, chắc hẳn mọi chuyện đã khác."
Hanbin:"Ừm, nhưng chính những sự hiểu lầm đó mới khiến chúng ta trưởng thành hơn, đúng chứ?". "Và giờ thì...mọi thứ đều đúng lúc.". "Không có gì là tự nhiên cả, mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó mà, cậu thấy đúng không?"
Cả hai im lặng nhìn ra xa, nơi những ngọn đèn sáng mờ mờ, nhưng trong lòng họ, một tia sáng đã thắp lên mãi mãi.
"Cảm ơn cậu. Đã cho tớ một cơ hội để hiểu nhau. Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong cuộc đời của tớ."
"Không cần cảm ơn đâu. Đó là điều tớ muốn làm".
Eui Woong đáp với một ánh mắt đầy chân thành:"Và cũng bởi vì, cậu mới chính là người mà tớ cần."
__________________END___
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro