05
" Hôm qua tớ đọc tạp chí thì nhìn thấy một lập luận thế này, con trai sau khi ghi bàn liền chạy đến người đầu tiên thì chắc chắn đó là người mà nó yêu quý nhất. " Muller vừa giẫm lên thảm cỏ vừa lầm bầm, rõ ràng hôm nay cậu ta không có người nào như vậy để khoe.
" Khi nào thì tới cậu? " Hummels đi qua uống nước bên cạnh, để lại ánh mắt khó hiểu.
Reus không tham gia vào cuộc đối thoại của bọn họ, cậu cân nhắc rất nhiều lần, đây đã là lần cuối cùng.
Sau trận đấu này, về người luôn ở bên sân lặng lẽ nhìn cậu trong mỗi trận thắng hoặc thua cuộc, tất cả những ký ức về chàng thanh niên tóc đen dù vô tình hay cố ý đều để lại một ít đồ ăn vặt cho cậu trong văn phòng, cùng anh đem trận hat-trick kia hoàn thành tốt đẹp, và chiếc áo đấu đã mặc hai năm của cậu cùng được đặt cuối hành lý.
Song thành thật mà nói, trận đấu này Lewan chắc chắn sẽ không tới. Lễ tốt nghiệp sắp đến gần, công việc của giáo viên khá bận rộn, huống hồ Lewan lại là một tên vô cùng có trách nhiệm và không chấp nhận thất bại.
" Vì Chúa. " Gotze phát ra âm thanh khó tin, " Marco, là thầy Lewan. "
Cậu xoay người lại, Lewan vẫn như những trận đấu trước, chào hỏi lịch sự rồi chen vào hàng ghế đầu của khán đài, nhìn về phía Reus nở nụ cười gấp gáp, sau đó vội vàng cúi đầu.
Reus không hy vọng điều này, quả thật Lewan không những luôn nhắc nhở mà còn lặp đi lặp lại nhiều lần " Em vẫn còn là một học sinh " khiến cậu ít nhiều bị tổn thương, nhưng cậu không mong muốn nó cũng trở thành mối bận tâm của Lewan, như anh người thầy giáo đã đẹp trai lại còn điềm đạm, chắc chắn không phải lần đầu thu hút sự yêu thích của học sinh, anh càng phô bày nỗi lo lắng, càng khiến Reus cảm thấy khó xử ---- cậu sẽ không tự chủ được mà hoài nghi, đối với Lewan, có phải bản thân người đó thật sự có chút đặc biệt hay không.
Đó là trận đấu cuồng nhiệt, tất cả mọi người đều biết đây là lần cuối cùng, cho nên ai nấy đều kích động, Phút 88 tỷ số đang là 1-0 nghiêng về phía đội cậu, cậu dẫn bóng đến gần vòng cấm, hậu vệ đối phương xông lên, hướng về phía cậu xoạc bóng. Cả người cậu ngã trên mặt đất, sau khoảng khắc va chạm ấy liền ập đến cơn đau thấu xương, cậu cắn răng ngồi dậy, cảm thấy vừa mất mặt vừa không cam tâm.
Gotze và Muller chạy tới, nhân viên y tế cũng chạy tới kiểm tra vết thương của cậu. Thời gian trận đấu sắp kết thúc, đội đối phương có phần sốt ruột, ào ào đi tới muốn trận đấu được tiếp tục, một học sinh và Reus sớm đã có nhiều ân oán trước đó, quái gở chạy tới đá cậu.
" Cơ thể yếu như vậy đừng chơi. . . . . . " lời chưa nói xong tên nhóc đó đã nằm bẹp dưới đất, nguyên nhân là Muller bị hành vi của hắn chọc giận liền cho một đấm. Những cậu bé vì bảo vệ bạn bè và quyền lợi đội mình đã tụm thành một đám đánh nhau, Reus vẫn ngồi dưới đất xử lý vết thương thiếu chút nữa đã bị giẫm lên mặt. Lewan vội vàng nhảy xuống từ khán đài, tiến đến ngăn chặn đám hỗn loạn, dùng thân che chắn trước người Reus, giữa quang ảnh nhiều màu Reus chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt sáng thuần khiết của anh, như mọi ngày.
" Em đứng lên được không? " Lewan hỏi cậu.
" . . . . . . cảm ơn thầy, " Reus tựa vào cánh tay anh cố gắng đứng lên, " Robert, cảm ơn thầy tới xem em thi đấu. "
Cậu cố cử động chân, nhưng trong lúc hỗn loạn nửa cơ thể cậu va vào cầu thủ đối phương vẫn còn đang xung đột, đối thủ trong cơn tức giận dùng cùi chỏ, đập mạnh vào xương sườn của Reus. Trong phút chốc ánh mắt Lewan tối sầm lại, như một cơn bão đột nhiên cuộn lên một làn sóng dữ dội trên mặt biển bằng phẳng, anh nắm chặt vai Reus, sau đó dứt khoát giơ chân gạt ngã đối phương xuống đất, động tác lưu loát trôi chảy khiến Reus lúc này mới nhớ ra, ngoại trừ là một giáo viên địa lý tốt bụng, Lewan thực ra vẫn là nhân vật thống trị môn điền kinh trong đại hội thể thao dành cho giáo viên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro