Chap 22- Có Lộc Ăn

Sau khi nghe Phi nói về chuyện của mình, cả anh và Minh đều cảm giác như có cái gì đó khó chịu, Phi nói Minh về nhà thay đồ rồi nghỉ ngơi đi, để Long ở trong này với mình được rồi. Lúc đầu Quốc Minh không chịu nhưng sau khi có một cuộc điện thoại gọi đến thì, Minh tự động rời đi.

-Phi nè, em nói là muốn ăn cháo với chà bông hả? Nhưng mà cháo em ăn là cháo cá mà, sao lại ăn với chà bông?-Long thấy cậu đang ăn cháo, nên nhớ lại chuyện lúc nãy.

-Cháo cá thì cháo cá chứ, em thường hay ăn cháo với chà bông lắm, mà phải là chà bông Kinh Đô á nha, mặc dù hơi mắc thiệt nhưng mà em thấy bỏ tiền ra ăn cũng đáng lắm.

-Sao phải là chà bông Kinh Đô?

-Bởi vì chà bông của Kinh Đô em thấy rất là tơi, bỏ vô miệng là tan liền, với lại ăn rất vừa miệng nữa.

-Ờ....ủa, mẹ mới vô.-bà Mai từ ngoài bước vào.

-Dạ con chào cô.-cậu lễ phép.

-Mẹ vô thăm con mà không thấy con ở bên phòng bên đó, biết là con ở bên đây rồi, sao rồi khỏe chưa mà đi lung tung vậy.

-Dạ con khỏe mà mẹ, mà mẹ đem gì vô cho con vậy.-Long thấy mẹ mình tay xách một túi đồ lớn.

-Cái này không phải cho con mà là cho Phi...sao rồi Phi, đỡ chưa con.

-Dạ cũng đỡ rồi cô.

-Cô có đem chút cháo cho con nè-bà Mai lấy ra một cái cà mên bằng inox đặt lên bàn.-là cháo thịt bằm nấu với hột vịt bắc thảo đó.

-Chà...mẹ lo cho Phi quá ha, quên con của mẹ luôn.-Long xụ mặt xuống.-Nhưng mà mẹ thiếu rồi, phải có thêm chà bông Kinh Đô nữa.

-Được rồi ông, đây nè, phở bò hai trứng hột gà nè. Phân bua quá hà, Phi là bạn thân của con, mẹ quan tâm Phi cũng là chuyện bình thường thôi.-bà Ngọc đưa cho anh phần ăn của mình.-Cô không biết là con thích ăn thêm chà bông nữa nên cô không mua.

-Dạ không cần đâu cô! Cháo này thì không cần phải ăn với chà bông, nếu như món này ăn với chà bông sẽ làm mất mùi vị của hột vịt bắc thảo.-Phi cười nhìn bà Ngọc. Trong nhất thời bà nghĩ "Thằng bé này sao lại đáng yêu vậy cơ chứ, nếu như nó là con gái thì chắc mình sẽ cưới về làm vợ cho thằng Long quá!"

-Thôi hai đứa nghỉ ngơi nha, cô đi làm.

-Dạ cô đi làm.

-Mẹ ơi không chừng chiều nay con về đó nha.

-Ừ, vậy thì để mẹ vô chở con về.

-Thôi được rồi, con còn chạy xe được mà.

-Ừ nếu vậy thì trước khi về thì gọi cho mẹ.

-Dạ....Nè em ăn nữa hả mới ăn xong một phần cháo cá rồi mà.-Long ngạc nhiên khi thấy cậu ngồi ăn ngon lành phần ăn mẹ mình vừa đem vào.

-Thì sao chứ, cháo mà, với lại khả năng ăn của em là vô hạn.-Phi vừa nói chuyện với anh vừa nuốt xuống từng muỗng cháo.

Hiện tại, sau khi về nhà thay đồ, và nhờ Khiết Linh đưa đơn xin nghỉ học, thì Minh lập tức phóng xe đi. Quốc Minh đến quán bida, nơi mà Minh thường ra vào, đây là nơi mà Minh điều hành mọi hoạt động của băng nhóm mình. Đến nơi, Minh đi thẳng một mạch vào bên trong quán.

-Anh Minh!-một nhóm người thấy Minh đi vào liền cúi đầu chào.

-Hai thằng đó đâu rồi?-Minh nhắc đền hai người bị bắt.

-Dạ nghe lời anh, tụi em nhốt hai đứa nó vào kho lạnh rồi.-Một tên trong đám người lúc nãy bước lên, khép nép nói.

-Lôi ra đây.-từ người Minh lúc này tỏa ra một luồng hàn khí, lạnh lùng đến mức có thể bức chết người.

Hai tên bị bắt được lôi ra trước mặt Minh, nhìn hai tên đó không khác gì hai cái xác, nằm yên bất động, Quốc Minh ra hiệu, hai tên đó bị một làn nước lạnh tạt vào người lập tức tỉnh dậy, run cầm cập.

-Tôi nói...tôi nói....làm ơn tha cho tôi đi...lạnh...lạnh lắm rồi.-Một trong hai tên lom khom ngồi dậy, run rẩy nói.

-Tao hỏi mày, ai sai mày đâm cậu nhóc đó.-Minh thở ra làn khói trắng.

-Dạ...dạ...là....bạn gái của đại ca em...

-Đại ca mày là ai?-Minh vẫn tiếp tục phì phèo điếu thuốc.

-Dạ là....là anh Phong.

-Phong...Phong nào?...Phong Đại Bàng?

-Dạ...đúng vậy.

-Vậy bạn gái của đại ca của mày là Khiết Linh.

-Dạ...

-Mẹ nó...-Minh ném cái gạt tàn xuống đất.-Hai bây cút đi, thằng nào dám nói những chuyện đã xảy ra hôm nay, thì coi chừng đó.

-Dạ...dạ...em cảm ơn anh Minh.-Hai tên đó cảm ơn rối rít, khó khăn đứng dậy nhích từng bước.

Minh bực bội rời khỏi quán bida, chạy xe về nhà, giam mình trong suy nghĩ, trong đầu Quốc Minh lúc này tràn ngập những rồi rắm không biết phải làm gì. Chiều nay, Phi được bác sĩ cho về nhà, hẹn một tuần nữa đến cắt chỉ, dặn dò cần kiêng một số thứ và hạn chế vận động mạnh, bà Ngọc đến để chở Phi, nên anh đành một mình về nhà. Về đến nhà Phi, thay đồ xong thì nằm nghỉ."Cốc...cốc...cốc..." có người gõ cửa phòng "Vào đi" cậu tự nghĩ sao hôm nay mẹ lại gõ vậy ta.

-Ủa, sao tới đây?-Phi ngạc nhiên.

-Thì nghe nói có người ăn ở không tốt bị người ta đâm, nên tao tới đây coi mày chết chưa!-người dám nói giọng điệu này với Phi thì chỉ có mỗi Chiêu Dương.

-Vậy thì làm mày thất vọng rồi, tao còn sống rất tốt.-cậu nhịn cười nói với Chiêu Dương.

-Hahaha...còn biết nói chuyện kiểu đó thì biết chắc là không sao rồi.-Chiêu Dương ngồi xuống giường.

-Sao hôm nay có lòng tốt tới thăm tao vậy?

-Mày nói giống như là tao ghét mày lắm không bằng! Hôm nay, mày với thằng Long nghỉ, một mình tao quản không nổi cái lớp này, tới giờ ra chơi cô chủ nhiệm nói với tao là mày bị đâm phải nhập viện, còn thằng Long thì truyền máu cho mày nên cũng nghỉ luôn, tới lúc mà tao nói chuyện này cho lớp nó nghe thì tự động nó im re hà. Không biết là tụi nó cảm động vì hai đứa bây, hay là nó sợ mày chết rồi về ám tụi nó nữa.

-Không biết là có chuyện gì mà mày không đi nói với người khác được không nữa. Chuyện này ai mướn mày đi kể với lớp nghe, mày đúng là cái loa di động mà. Chắc tao bóp cổ mày chết quá.

-Thôi đi ông tướng, mày với thằng Long ở trong bệnh viện "tình chàng ý thiếp" hạnh phúc muốn chết mà bày đặt, còn nữa nha bây giờ máu của nó đang chảy trong người mày kia kìa.-Chiêu Dương nói làm cho Phi đỏ mặt.

-Ăn cháo nè Phi.-bà Ngọc thức ăn vào cho con mình.

-Dạ....Hình như có người bấm chuông á mẹ.-cậu nghe thấy tiếng chuông cửa dưới nhà.

-Để con xuống mở cửa cho cô.-Chiêu Dương đứng dậy.

-Cô cảm ơn con, phiền con quá.

-Có chà bông không mẹ?

-Có, mẹ mới mua nè.

-Yeah.

-Đây mẹ đút con ăn con ăn.

-Được rồi, con tự ăn được mà mẹ.

-Vậy con ăn đi.-Phi cầm lấy tô cháo ăn ngon lành.-Ngon không con?

-Dạ ngon, mẹ nấu gì ăn cũng ngon hết.-Phi cười hồn nhiên.

-Vậy ăn đi mẹ đi nghe điện thoại.-điện thoại reo lên, bà Ngọc ra ngoài nói chuyện.

-Đang ăn cháo hả? Có cần ăn kèm với chà bông không?-giọng nói quen thuộc.

-Ủa sao anh tới đây? Sao không ở nhà nghỉ ngơi đi!

-Tới đưa em cái này.-Long đưa cho cậu hủ chà bông.

-A...là chà bông Kinh Đô, cảm ơn anh.

-Đang ăn cháo hả, đưa đây anh đút cho.

-Thôi em tự ăn được mà, sao ai cũng đòi đút vậy, tay em có liệt đâu.

-Vậy thì em tự ăn đi.

-Có đồ ăn nè.-Minh với Chiêu Dương bước vô, quăng cho cậu thêm một hủ chà bông nữa.

-Anh Minh mới tới hả? Cái này là anh mua hả? Sao anh biết em thích ăn cái này?

-Ê thằng kia, tao còn sống nha mạy! Sao mày không nghĩ là tao mua!

-Thì bởi gì lúc nãy mày tới đây đi tay không mà, không lẽ chỉ trong khoảng thời gian ngắn mày có thể chạy đi mua cái này.-Phi cười nói.

-Nhà anh ăn hiệu này nên anh mua thử hiệu này cho em ăn. Nếu em thích anh thì sau này anh sẽ mua cho em anh.

-Chà chà, coi bộ có người có lộc ăn quá, ba hủ luôn.

-Kệ tao, không có tức hả mạy, plè...-Phi lè lưỡi trêu chọc.

-Đông đủ quá ha...-bà Ngọc bưng ba ly nước đi vào.-mấy đứa uống nước.

-Dạ cảm ơn cô, mắc công cô quá.

-Phi nè, ba mới gọi, nói là mai ba về. Đáng lý ra ổng phải về hồi hôm qua rồi nhưng mà không kịp thu xếp công việc, nên đến mai mới về.

-Mẹ...mẹ nói ba làm gì, để ba đi làm cho tốt đi, dù sao thì bây giờ con cũng bình thường rồi, mai đi học được rồi.

-Ấy, đi gì mà đi, ở nhà nghỉ đi, để hết tuần này đi rồi đi học.-bà Ngọc ngăn con mình.

-Thôi ở nhà chán lắm, dù gì thì con cũng chỉ cần không vận động mạnh là được.

-Không, nghe lời mẹ ở nhà, không đi đâu hết.

-Nghe lời mẹ đi Phi, ở nhà dù gì cũng tốt hơn.-Minh nói.

-Nghe lời cô đi mày, ở nhà có người lo cho mày vẫn tốt hơn.-Chiêu Dương nói.

-Phải rồi đó, nghe lời mẹ đi, ở nhà đi.-ngay cả anh cũng nói vậy.

-Mẹ, mẹ lấy dùm con ly nước ik.-bà Ngọc vừa bước ra ngoài Phi liền thay đổi sắc mặc.-Tại sao vậy hả? Ai mượn, chuyện đi học hay không là chuyện của tao, ai mượn mày nói.

-Thì tao thấy vậy là tốt cho mày thôi.-Chiêu Dương nói rồi cuối mặt xuống.

-Còn hai anh, hai người ở trong bệnh viện với em cả đêm qua, cũng thấy em không sao rồi mà. Sao lại không cho em đi học chứ!!!-cậu hết liếc sang anh rồi lại lườm cả Minh.

-Thì tại vì tụi anh cũng muốn tốt cho em thôi.-Long với Minh xụ mặt xuống.

-Muốn tốt cho em thì phải để em đi học kìa, nói cho biết nha một lát nữa ai mà hùa với mẹ em là coi chừng đó!!!

-Nước nè....Sao rồi suy nghĩ kĩ chưa, mai ở nhà nha.

-Dạ con quyết định rồi, mai con đi học.

-Sao lại đi học?

-Mẹ yên tâm còn có ba người này quan tâm con mà, con đảm bảo mẹ sẽ thấy con đi sao về y chang vậy, không mất cọng tóc nào đâu!

-Chuyện này....

-Dạ nếu như Phi đã nói vậy thì cô yên tâm, con sẽ bảo đảm an toàn cho Phi.-Minh nói.

-Cả con nữa.-Long tiếp lời.

-Nếu như vậy thì...cô giao Phi cho tụi con.

Sau khi khuyên con ở nhà không được bà Ngọc đành về phòng, để cho con mình và mấy người nói chuyện thoải. Buổi chiều hôm đó, bốn người nói chuyện vui vẻ, ngay cả Quốc Minh và Chiêu Dương cũng thân thiết với nhau hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy#glbt