Chap 30-Oan Gia

-Hai đứa bây có đi lấy ghế chưa, muốn lớp mình đứng nguyên buổi chào cờ phải không?-giọng Chiêu Dương, cô nàng đang la Đình với Phong là hai người được phân công đi lấy ghế cho lớp ngồi trong giờ chào cờ.

-Nhìn cái gì mà nhìn, đi liền đi, đứng đó một lát tao vặn họng từng đứa bây giờ.-Phi cũng không kém phần hung dữ. Hai người kia thấy hai con sư tử đứng trước mặt còn không kịp đi lấy ghế.

Bữa nay lớp Phi được đứng hạng nhất toàn trường, cũng nhờ vậy mà không khí giờ sinh hoạt chủ nhiệm dễ thở hơn một chút, bởi vì cô chủ nhiệm lúc nào cũng đặt ra những yêu cầu khắt đối với cái lớp A1 này. Và dĩ nhiên tất cả những lỗi lầm đều đổ trút lên đầu cán bộ lớp, người chịu nhiều nhất đương nhiên là lớp trưởng, tức là Phi, đây cũng là một trong những lý do cậu không muốn làm lớp trưởng. Mỗi lần có chuyện gì cũng đổ lên đầu lớp trưởng, tất nhiên sau đó cái lớp này cũng hứng chịu một cơn bão không kém cô chủ nhiệm từ Phi. Mỗi lần lớp bị trừ điểm hay bị kỷ luật thế nào cũng có người vô tội thiệt mạng khi muốn cận cậu. Trở lại lúc này, Phi đang thay đồ bơi, chuẩn bị xuống hồ học bơi.

-Nè nhóc đi đâu đó học lớp mấy?-Phi vừa bước ra khỏi phòng tắm, thì đụng mặt một tên cao to, thấy hắn mặc đồng phục , cậu nhìn vào phù hiệu thấy tên Khang lớp 10A2.

-Long à, xong chưa anh.-Phi không thèm trả lời Khang.

-Nhìn cũng dễ thương lắm.-Khang tiến đến gần cậu.-Nhóc tên gì?

-Làm ơn tránh xa tôi ra.-Phi giữ thái độ lịch sự.

-Nhóc tức giận nhìn càng đáng yêu.-Khang vươn tay ra định vuốt mặt của Phi liền bị cậu nắm lấy vặn ngược ra sau.

-Không nên có những cử chỉ quá thân mật với người mình chưa quen biết.-Phi giữ chặt tay của Khang trong khi Khang nhăn nhó mặt mày, kêu không thành tiếng.

-Có chuyện gì vậy em?-Long từ trong bước ra thì cũng là lúc Phi buông tay Khang ra. Khang định nhào đến đánh Phi nhưng thấy anh bước đến kế cậu, nhìn thấy dáng người Long, Khang đành đi vào trong phòng thay đồ.

-Không có gì đâu anh.-cậu kéo tay anh đi ra hồ bơi.

Phi với Long ngồi xuống băng ghế, chờ giáo viên vào, cậu ngồi xuống ghế nhưng cứ ôm khư khư cái cặp để ngay bụng.

-Em làm cái gì mà cứ ôm cái cặp hoài vậy, bỏ cặp ra coi.-Long kéo cái cặp của Phi ra.

-Ấy...anh này trả cặp lại cho em.-Phi không kịp phản ứng trước hành động của Long.

-Em làm gì mà từ nãy đến giờ cứ ôm cái cặp hoài vậy? Thôi thì ôm anh đi!

-Hong thèm nói với anh nữa....-Phi thấy Quốc Minh từ ngoài cổng đi vào liền vội vàng chạy đến.-Anh Minh, sao anh lại đến đây?

-Thì anh đi học bơi, còn em cũng học bơi hả?

-Ừm, em chỉ biết là lớp em học chung với lớp 10A2 thôi chứ đâu có biết được học chung với anh đâu!-Phi cười hì hì.

-Thôi anh đi thay đồ, lát nói tiếp với em.-Minh đi vào trong.

Phi quay lại chỗ ngồi, thấy mặt anh xụ xuống.

-Sao không nói chuyện với thằng đó tiếp đi-Long chu mỏ nói.

-Sao vậy? Ghen hả? Cũng không trách anh được chỉ trách vợ anh quá đẹp và dễ thương thôi.-Phi ngồi lên đùi, vòng tay qua cổ anh.

-Hừ... Sao không lấy che cái sẹo đó nữa đi.-nghe Long, Phi định rút tay lại nhưng bị anh nắm lấy.- Anh đoán không sai mà, đúng là em lấy cái cặp để che vết sẹo trên bụng mà. Anh đã nói là kệ nói đi mà.

-Nói như anh ai mà nói không được. Nhưng mà...

-E hèm... đây là chỗ công cộng nha hai ông.-một cô bạn trong lớp vừa đến nói.

Thầy giáo đến, dù đã biết bơi nhưng hai người vẫn đăng ký học bơi là vì những động tác cơ bản không thể làm khó hai người, gần cuối giờ thầy cho lớp bơi tự do, cậu định lên trước, thay đồ, lo lấy đồ nên Khang đứng kế cậu lúc nào Phi cũng không hay.

-Chào nhóc.-Khang choàng tay qua vai cậu rồi từ từ di chuyển xuống cái mông cong của cậu.

-Lúc nãy bị bẻ tay chưa đã hả!-Phi hất tay, đẩy Khang ra.

-Càng nhìn càng đẹp, nhưng mà nếu như không có vết sẹo đó thì sẽ đẹp hơn nữa.

-Sao? Có ảnh hưởng gì nhau không?-Phi đeo ngược cái cặp ra trước ngực, từ từ tiến lại phía Khang.-Anh nói em đẹp, dễ thương, đáng yêu lắm hả?

-Phải, đẹp lắm, dễ thương lắm.-Phi đặt tay lên ngực Khang rồi từ đi vòng ra sau lưng Khang.

-Vậy là anh không biết rồi em cũng dữ lắm đó.-Phi nói nhỏ vào tai Khang, đạp Khang xuống nước.

Phi đứng nhìn Khang ngoi lên ngoi xuống mà cười, còn Minh với Long thì không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu bỏ đi thay đồ, vừa bước vào phòng, thì bị một thằng khác chặn cửa.

-Mày làm gì mà đẩy thằng Khang xuống nước kiểu đó?

-Mày là ai mà lại xen vào chuyện của người khác?

-Tao là anh thằng Khang, còn mày, tại sao mày lại xô thằng Khang xuống nước?

-Tao không biết mày có thật là anh thằng Khang hay không, nhưng tao biết là chỉ cần tao lên gối là đủ để mày thấy mười ông trời rồi.-thằng này vừa cuối xuống, Phi liền đá vô bụng nó, nó ôm bụng té lăn ra đất.-Lần sau không nên quá tin người như vậy nha cưng!

Học bơi xong Long chở Phi về nhà, suốt dọc đường về nhà Long cứ hỏi xảy cậu chuyện gì nhưng cậu nhất quyết không nói.

-Nè, có gì quan trọng đâu mà hết người này tới kia hỏi em vậy. Em đã nói là thằng Khang té xuống nước là chuyện của nó mắc gì cứ nói là em xô.

-Hết người này tới người kia? Ai hỏi nữa? Thằng Minh phải không?

-Ừm, lúc em chờ anh lấy xe ra, Minh ra trước, thấy em nên anh Minh mới hỏi!

-Mà nếu như em nói thằng Khang té xuống nước là không liên quan đến em, vậy còn thằng Phúc_tên thằng chặn của phòng Phi lúc nãy, lúc anh vào thấy nó nằm dưới đất còn em thì đứng đó nhìn là sao?

-Thì... thì lúc em vừa bước vào phòng tắm mới phát hiện quên đồ vừa quay trở ra thì thấy thằng Phúc té dưới đất em định đỡ nó lên thì anh vào thôi.

-Từ khi nào mà em tốt bụng và thân thiện với người lạ vậy?

-Nói như anh, làm như em là người vô cảm hong bằng. Mà nè chiều nay học Anh đó, nhớ qua chở em nha.

-Biết rồi, bây giờ về nhà ngủ đi chiều anh qua chở đi.

-Bye ông xã.-Phi hôn nhẹ lên má anh.

Phi ở nhà một mình, khóa cửa lên phòng ngủ, đang ngủ thì bị tiếng mưa đánh thức. Cậu vội vàng chạy ra ban công lấy sào đồ đang phơi vào nhà. Khi trở lại phòng, nằm xuống giường, nhắm mắt nhưng không ngủ được. Rồi đột nhiên Phi nghĩ đến lời Khang nói " nếu như không có vết sẹo đó thì đẹp hơn", cậu đi đến trước gương, kéo áo lên, đưa tay sờ lên vết sẹo trên bụng. Phi lấy cuốn album hình ra, cũng đã lâu rồi cậu không nhìn lại mình, thôi cứ xem như cuộc đời lại ghi lên cơ thể cậu một dấu ấn. Mưa tầm tã, đến chiều gần giờ đi học trời mới tạnh mưa được một chút, lúc Phi đi học thì bà Ngọc cũng vừa đi làm về.

-Học Anh hả con?-bà Ngọc đẩy xe vào nhà.

-Dạ.-Phi đang mang giày.

-Con chào cô.-Long đứng ngoài cửa đợi cậu.

-Ờ, Long hả con, chạy xe cẩn thận nha, trời mưa đường ướt đó.

-Dạ thưa cô con đi.

-Thưa mẹ con đi học.

Hai người vừa đến lớp, trời liền mưa lớn, Phi thấy có người ngồi chỗ mình, liền bước đến thì thấy là Minh.

-Ủa anh Minh? Sao anh ở đây?

-Thì anh mới xin học không được hả?-Minh đưa tay nhéo má cậu.

-Ê... lấy cái tay của mày ra. Sẵn tiện đi kiếm chỗ khác mà ngồi chỗ này là chỗ của tao với Phi.-Long đi tới thấy hai người thân mật liền nói.

-Phi ngồi đây hả?-Minh không quan tâm đến anh.

-Hong, em ngồi đây nè, còn chỗ đó là của anh Long. Hay là anh qua đây ngồi nè, bàn này ngồi được tới bốn người lận mà chỉ có em với anh Long ngồi hà.-Phi chỉ qua chỗ kế bên mình.

Phi ngồi chính giữa hai người, hết quay qua bên này nói chuyện với anh, rồi quay qua bên kia nói với Minh.

-Haizz... mưa kiểu này chắc con Chiêu Dương nghỉ rồi quá.-vừa dứt lời thì có chiếc xe phóng vào, người ngồi sau xe là Chiêu Dương.-Con này mốt chết đốt nhang muỗi nó cũng lên nữa chứ đừng nói là nhang thường, thứ gì mới nhắc là tới, linh gì đâu a, nhắc tiền nhắc bạc mà như vầy thì tốt quá.

-Nói xấu gì tao đó mạy.-Chiêu Dương đang cột lại mái tóc thấm ướt nước mưa.

-Mày có gì tốt đẹp đâu mà sợ người ta nói xấu.-Chiêu Dương ngồi sau lưng Phi.-ê, ai chở mày vậy? Bạn trai hả? Đẹp trai hong?

-E hèm...-Long với Minh cùng lúc lên tiếng.-anh chưa có chết.

-Nghe nhắc chưa, có chồng rồi thì đừng có mà nhiều chuyện. Với lại người ta là học sinh mới, nhờ tao xin thầy học đó, giới thiệu với mày Hữu Khang, học lớp 10A2.-nghe nói học lớp 10A2 Minh liền quay lại thì gặp người quen.

-Minh? Mày cũng học ở đây hả?

-Tao mới vô bữa nay thôi, còn mày sao lại đến đây?

-Thì tao nhờ bạn tao dẫn tao đến học, Chiêu Dương nè.

-Tưởng ai? Ai dè...-Phi thấy Khang, quay mặt lên trên, cất cái giọng chanh chua.-đúng là âm hồn bất tán.

-Em nói vậy là sao? Bộ có gì giữa hai người hả?-Long hỏi.

-Anh có nhớ anh hỏi em sao em lại xô thằng Khang xuống hồ hong?

-Lúc đó em còn nói với anh là em không biết gì hết mà!

-Để em nói anh nghe, thằng Khang sàm sỡ em đó.-Phi nhỏ giọng nói.

Câu nói vừa thoát ra khỏi miệng Phi, Khang lập tức cảm nhận được hai luồng sát khí từ phía Long và Minh nhắm vào mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy#glbt