Chap 57. Là sự thật?
Cũng chẳng biết đây là ngày thứ mấy Lệ Sa sốt ruột đi tìm Thái Anh. Cô ra đến tận bến cảng để hỏi tung tích của nàng nhưng đáp lại cũng chỉ là cái lắc đầu vô vọng.
Kể từ ngày cô trở về, trong lòng chẳng lúc nào được yên. Cứ ngỡ sẽ được gặp lại gương mặt mà mình hằng mong nhớ. Nhưng ông trời lại trớ trêu đẩy nàng rời xa cô một lần nữa.
Đã ba ngày Lệ Sa vẫn quẩn quanh bến cảng vì đây là con đường duy nhất để sang Áo Lợi Đại Á. Cô không tin không tìm được thông tin nào của nàng.
Thái Anh à, tôi tìm em mệt lắm nên em mau xuất hiện có được không?
Lệ Sa ngồi gục bên đầu đường mặc cho những người xung quanh chú ý. Hiện tại, cô chẳng quan tâm đến thứ gì nữa, chỉ cần tìm được Thái Anh của cô.
Trong lúc tuyệt vọng và mệt mỏi nhất, đoàn người của cô lại xuất hiện thông báo.
"Bẩm Lạp đại nhân, đã tìm được tung tích của những ngư dân năm ấy"
Tin tức lọt qua tai làm vực dậy tinh thần của cô. Lệ Sa liền ngẩng người đứng dậy, đôi mắt rực sáng những tia hi vọng hướng về bọn chúng.
Ngay tức khắc, cô theo họ đi tìm lại những ngư dân năm ấy.
Cô đến một xóm chài mộc mạc của miền biển. Lần theo sự chỉ dẫn của chúng, cô tìm đến một ngôi nhà nhỏ. Người trong nhà cũng ngơ ngác nhìn cô.
"Chào hai bác". Cô cúi đầu chào bọn họ. Mặc dù đã là quan Trạng nhưng cô vẫn giữ phép tắc với bề trên.
"Đây là...". Họ thắc mắc.
"Con là người nhà của nạn nhân đắm tàu hai năm trước. Hai bác có thể nói rõ hơn về chuyện năm ấy không?"
Đến hiện tại, cô vẫn nuôi hi vọng Thái Anh còn sống và cầu mong tất cả chỉ là lời bịa đặt từ tía cô.
"Kể ra thì năm đó bác thật may mắn. Vừa lúc đó có đoàn tàu khác chạy ngang nên bác được họ cứu"
"Đoàn tàu khác? Vậy lúc đó có cứu được một cô gái nào không ạ?". Lệ Sa sốt sắn hỏi.
"Bác không nhớ rõ lắm hình như chỉ có vài người đàn ông thôi"
"Làm ơn nhớ kĩ lại giúp con, cô ấy rất quan trọng với con"
Trong lòng Lệ Sa như lửa đốt. Cô bây giờ khác nào đang ngồi trên đống rơm đang bốc cháy giữa trời.
Ông ấy lưỡng lự một chút nhưng rồi cũng đưa ra câu trả lời: "Con đừng quá đau buồn, có lẽ câu trả lời sẽ không như ý muốn"
"Vậy là không có". Giọng cô nhỏ xíu như thể không chấp nhận sự thật.
Ông ấy chỉ gật đầu, gương mặt cũng xụ xuống buồn thay cho cô.
Vậy là chẳng còn hi vọng nào nữa, Lệ Sa như muốn gục ngã giữa nền nhà lạnh ngắt. Cô như rơi xuống đáy vực sâu thẳm, đen ngòm chẳng tìm được ánh sáng.
Cô cúi đầu chào tạm biệt hai người, sau đó để lại một ít ngân lượng: "Cảm ơn đã tiếp đãi"
Thái Anh của cô mất thật rồi, thần hồn cô chỉ còn một nữa. Dáng đi cũng thất thần chẳng bước nào ra bước nào. Cô hiện tại rất tỉnh nhưng lại chẳng khác nào kẻ say. Bỗng chốc trước mắt lại tối đen như mực, cơ thể mệt rã rời ngã xuống lúc nào chẳng hay. Trong đầu cô chỉ còn vang vọng lại âm thanh của ai đó gọi mình: "Lạp đại nhân, Lạp đại nhân"
Có lẽ nỗi đau quá lớn huống chi sự thật phũ phàng như vậy làm sao cô có thể chấp nhận. Mất đi nàng, cô cũng chỉ còn lại thể xác. Trái tim của cô đã chết lặng kể từ ngày biết được sự thật trái ngang.
Lệ Sa đã quá mệt mỏi nên cơ thể cũng chẳng muốn tỉnh dậy. Cô thà để bản thân cứ ngất đi như thế để thôi không đối diện với nỗi đau trong lòng nữa. Thà rằng trước kia nàng phụ cô, cô có thể dùng tình yêu của mình để níu lại. Nhưng bây giờ âm dương cách biệt, tình yêu của cô có thể nào chạm đến đáy lòng nàng không.
Trôi qua hai ngày, đôi mắt của cô mới chịu mở ra. Cô trách bản thân không ngủ lâu hơn một chút, tỉnh dậy chỉ để đối diện với đau thương mà thôi.
"Con tỉnh rồi. Nào mau ăn chút gì đi". Giọng người phụ nữ trung niên vang lên. Cô nghe có phần quen thuộc.
Cô ngơ ngác nhìn xung quanh căn nhà, phải đó là căn nhà hôm qua.
"Con đã ngủ bao lâu rồi?"
"Hai ngày rồi"
Bà nhìn sắc mặt Lệ Sa không được tốt lắm nên đốc thúc cô ăn.
"Bác ra ngoài lấy nước, con ráng ăn cháo này đi"
Cô gật đầu nhưng sau đó chỉ nhìn chén cháo chứ không buồn động muỗng.
"Thái Anh không còn nữa, mình sống trên đời này làm gì nữa". Cô lẩm bẩm với chính mình.
Sau đó Lệ Sa lê bước ra khỏi giường, dáng người liêu xiêu cứ thế tiến ra phía biển. Cô muốn đi theo nàng, muốn hiến dâng bản thân cho biển cả. Đó là cái cách nó đã nuốt trọn người cô thương yêu.
Tôi hi vọng biển cả có thể đưa tôi đến gặp em...ở vùng đất khác"
Từng bước chân nặng nề từ bao giờ đã ướt nhẹm nước biển. Chẳng mấy chốc nó đã dâng cao lên đầu gối...bao phủ cả đôi chân...sau đó nuốt lấy thân trên của cô. Lệ Sa biết bản thân sắp ngập trong nước biển, cô nhắm đôi mắt lại để tận hưởng giây phút cuối cùng mình còn ở cõi đời.
Nhưng ông trời trớ trêu lại không cho cô toại nguyện. Ông bắt cô phải sống với nỗi đau mất người yêu cả đời. Một cánh tay rắn chắc đã nắm kéo cô lại kèm theo vài tiếng thở gấp: "Lạp đại nhân"
Sau đó thì hai ba người cũng theo đó kéo cô vào bờ. Lệ Sa dãy dụa thoát khỏi bọn họ nhưng không được.
"Để tôi chết đi, cô ấy không còn nữa tôi sống có ý nghĩa gì"
"Nhiệm vụ của thuộc hạ là bảo vệ đại nhân chu toàn, chúng tôi sao có thể để ngài xảy ra chuyện"
"Thả tôi ra". Lệ Sa ghìm giọng với bọn họ. Nhưng bọn họ vẫn giữ chặt lấy tay cô. Cô buồn bực hét lên: "Tôi nói thả ra"
Nói rồi bọn chúng nhìn nhau và buông cô ra. Lệ Sa tặng cho mỗi người một cái trừng mắt rồi trở vào nhà.
Từng ngày cứ thế trôi qua, Lệ Sa chẳng làm được việc gì ra hồn. Cô chợt nhớ ra bấy lâu vẫn chưa trở về thăm quan Kim và Trân Ni. Vậy nên ngày sau đó cô lặp tức trở về thăm họ.
Cuộc sống của quan Kim và Trân Ni vẫn bình đạm như mọi ngày, chỉ là ngày hôm nay có hơi tất bật vì cô trở về. Trân Ni mừng rỡ ôm chầm lấy Lệ Sa. Chị không kiềm chế được mình khi gặp con người này mặc dù đã phân định rõ thân phận.
"Trạng Nguyên của chị về rồi"
"Sao chị biết? Trí Tú nói đúng không?". Lệ Sa ngờ vực hỏi.
Trân Ni gật đầu kéo tay cô vào nhà.
"Tía đi lên phủ rồi chắc đến chiều ông ấy mới về". Chị nói.
"Vâng". Giọng cô yếu xìu.
"Em sao vậy, có chuyện gì rồi?". Sắc mặt Trân Ni cũng trở nẻn lo lắng cho cô.
"Cô ấy...mất rồi"
Chị giật mình sau khi nghe lời nói đó thốt ra. Nhưng chị lại sợ bản thân đã nghe nhầm nên hỏi lại: "Ý em là?"
"2 năm trước, Thái Anh bị đắm tàu...". Nói đến đây cô dừng lại không muốn nhắc đến nữa. Đôi mắt cô lại rưng rưng, bản thân lại yếu đuối mà xà vào lòng Trân Ni khóc òa.
Trong lòng chị cũng dâng lên cảm xúc khác lạ. Chị vừa thương Lệ Sa vừa có chút ích kỷ cho bản thân mình. Chị ôm cô, vuốt ve tấm lưng đang run lên vì tiếng nấc. Ở đâu đó trong tim, Trân Ni vẫn mãi chấp niệm bóng hình của Lệ Sa, một chỗ duy nhất chỉ dành cho cô.
"Em muốn khóc thì hãy khóc đi, có chị luôn ở bên em, có cả tía nữa"
Lúc này cô mới ngẩng gương mặt ướt nhẹm lên thêm cả đôi mắt đỏ hoe nhìn chị.
"Em tệ lắm phải không nên ông trời mới không cho em ở cạnh cô ấy"
"Không, Lệ Sa của chị là tốt nhất trên đời"
"Chị đang an ủi em sao?"
Nói rồi Lệ Sa cười nhạt rồi gục trên vai chị lúc nào không hay. Nỗi đau trong lòng cô chưa lúc nào vơi bớt. Cứ trôi qua một ngày cô lại cảm nhận vết thương đó ngày càng khắc sâu vào trong tim. Cô nhớ nàng quá nhưng làm sao gặp được nàng đây.
"Thái Anh à, tôi đi tìm em đây". Trong lúc ngủ miệng cô còn lẩm bẩm như thể nói ra tâm sự lòng mình.
Trong lòng em chỉ mãi có cô ấy...còn chị chỉ mãi là chị của em.
Trân Ni đưa ánh mắt đượm buồn nhìn cô. Chị không nên ích kỷ như thế, dù có thế nào, trong lòng Lệ Sa cũng sẽ không có chị. Huống chi hôm ấy Trân Ni đã đồng ý cho Trí Tú một cơ hội, cũng đồng nghĩa với việc chị muốn mở lòng mình.
Đến chiều cùng ngày, Lệ Sa giật mình tỉnh dậy. Vẫn mùi trầm hương quen thuộc ấy, vẫn trần nhà ấy, là căn nhà ấm áp của cô. Không biết bản thân lại ngủ bao lâu nhưng có vẻ trời cũng đã xế chiều nên cô vội bước ra khỏi phòng.
Trước nhà, quan Kim đã trở về còn có thêm Trí Tú?
"Tía...tía về hồi nào sao không gọi con dậy"
"Ai dám gọi Trạng Nguyên dậy chứ". Ông đùa.
"Tía..."
"Còn chị kia đi đâu vào đây vậy?". Cô lườm Trí Tú.
"Ăn nói gì kì vậy, tôi theo quan Kim về đây chơi được không?". Trí Tú cũng lườm lại cô.
"Tôi không cho chị kiếm chị Trân Ni đâu nha"
Trí Tú vội bịt miệng Lệ Sa vì chị ngại khi có quan Kim ở đây.
"Chị qua đây lâu chưa?". Lệ Sa lãng qua chuyện khác.
"Lâu rồi khi cô còn nằm phơi thây trên giường"
Trong lúc cô còn say giấc, Trân Ni cũng kể vài điều về chuyện của cô cho Trí Tú và tía nghe. Cũng vì thế mà họ không đề cập đến người ấy của cô nữa tránh cô lại đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro