chap 12

Lisa đi trên con đường được phủ đầy tuyết của thành phố Seoul. Nàng dừng chân tại một quán cà phê vẫn đang sáng đèn.

-Cô gái, cháu dùng gì?

Lisa bước vào chỉ thấy một bà cụ tay cầm chiếc khăn lau bàn vẫn đang lau, xung quanh thì chỉ còn vài người ngồi uống tách cà phê nóng cho một mùa đông lạnh buốt của Seoul.

-Bà cho cháu ly cà phê không đường.

Bà cụ nhìn Lisa mỉm cười.

-Cháu uống đá không?

Lisa bất ngờ nhìn bà cụ. Hiện tại tiết trời đã lạnh xuống âm độ, tuyết cũng rơi nhưng sao lại hỏi uống đá không?

-Trời rất lạnh!

Bà cụ lắc đầu.

-Cửa tiệm không có cà phê nóng, chỉ có cà phê lạnh.

Lisa nhìn xung quanh đúng thật nàng không thấy ly nước nào có khói cả.

-Sao vậy bà?

Bà cụ chỉ tay ra ngoài đường lớn.

-Tất cả những vị khách ở đây đều đến vì muốn có ly cà phê lạnh, để hạ đi sự nóng bức ở bên trong.

Lisa có phần nghe không hiểu nhưng vẫn gật đầu để lấy một ly cà phê lạnh. Nàng thấy sự kì lạ ở đây là quán cà phê nhưng trang trí lại rất cổ điển khi dùng toàn bộ bàn ghế gỗ nhìn cũ kĩ, bà cụ trông cũng rất già. Chả hiểu sao lời nói của bà cụ cứ như muốn nói điều gì với nàng.

Lisa nhận lấy ly cà phê, ở bên trong có vài viên đá. Nàng uống xuống có cảm giác buốt từ lưỡi đến cổ họng rồi chảy dài xuống, nhưng không phải là đến bụng mà nàng lại có cảm giác nó chảy tan ra trong cơ thể đến tận phía trái lồng ngực đều cảm nhận được sự mát lạnh ấy. Nàng nhắm mắt cảm nhận chút cái lành lạnh của dòng nước chảy xuống, nó đem lại cho nàng sự thư giãn và đúng như lời bà cụ nói nó đã làm giảm đi sự nóng bức bên trong nàng còn dư lại từ cuộc nói chuyện với Chaeyoung. Nhưng lại không xoá đi được nỗi buồn vương vấn trong lòng nàng, nỗi buồn ấy như áp lực đè nặng  trái tim nhỏ bé của nàng khiến nàng cảm thấy khó chịu.

-Cháu có thể lên đánh và hát một bài. Nó làm tâm trạng vui lên.

Bà cụ từ phía sau vỗ vào vai Lisa làm nàng giật mình. Bà cụ chỉ về cây ghita được đặt ở góc quán.

-Sao bà biết?

Lisa ngây ngốc nhìn bà cụ phía sau nếp nhăn trên khuôn mặt in sâu, dáng đứng có chút còng xuống cùng nụ cười rất hiền hậu.

-Ta đã làm chủ quán cà phê này hơn 40 năm, những vị khách đến đây ta đều có thể nhìn rõ nỗi buồn.

Lisa gật đầu bước lên bục, trên tay cầm theo cây ghita đã có vài phần cũ kĩ và mục ra. Nàng dùng tay chỉnh lại vài dây đàn rồi đánh thử khiến mọi người trong quán quay lại nhìn. Như ngôi sao sáng đem đầy tâm trạng, lời ca vang lên đôi phần nặng trĩu cùng chút sâu lắng nhập vào cùng nhịp điệu buồn được cây đàn vang lên.

- Phải chăng?
Tôi đã quá yêu em
Yêu em đến điên dại
Tôi tưởng rằng trái tim em cũng vậy
Nhưng tôi nhận ra đấy là sự ngu ngốc của bản thân tôi
Em như đoá hoa hồng tôi không thể hái
Em là ngôi sao tôi không thể chạm
Mọi thứ tôi cần đều ở trên mặt đất
Nhưng em thì không
Tôi điên dại dùng cả đời yêu em
Em vô tình đem điều đó ra coi như lời bỡn cợt
Tình yêu của tôi là điểm cực hạn
Em chính là điểm ấy.

Lisa như gào lên cùng tiếng hát, kết thúc bài hát nàng nhận được sự vỗ tay của mọi người. Tâm trạng của nàng cũng đã vơi bớt, Lisa cảm thấy dễ chịu.

-Bà, cháu cảm ơn.

Lisa cúi đầu cảm ơn bà cụ ấy mà không hay rằng bà cụ ấy như thấu hiểu nàng.

-Người thương cháu chỉ đơn giản chưa nhận ra, cháu chính là chất xúc tác. Hãy làm người ấy nhận ra.

Bà lão lại vỗ vai nàng rồi đóng cửa tiệm lại. Lisa lại đứng ở góc tường của quán nhìn tuyết rơi.

-Chất xúc tác?

Nàng như thất thần nhìn bầu trời đen kịt, nở nụ cười nhẹ rồi bước đi vào hướng của một ngõ tối. Cứ thế Lisa đi sâu vào ngõ ấy đến mức không còn thấy bóng dáng nàng đâu nữa.

Chaeyoung từ chăn bật dậy, cô không thấy Lisa và cả tối cô đã đợi Lisa đến mức ngủ quên mà vẫn không thấy về. Lê lết đôi chân mệt nhọc vào nhà tắm, lạnh đến buốt xương khiến Chaeyoung lười nhác chả muốn đi học. Nhưng nghĩ đến đi học còn kiếm Lisa, cô muốn mối quan hệ của cô và nàng dừng lại ở bạn bè, vì cô là gái thẳng và đặc biệt cô rất thích chơi cùng Lisa. Nói gì thì nói, cô vẫn luôn công nhận Lisa là người rất tốt.
Chaeyoung bước lại bàn lấy cặp thì đã không thấy chiếc ghita treo tường của cô đâu nữa.

-Chẳng lẽ tối qua về lấy rồi?

Chaeyoung cũng không nghĩ ngợi nhiều mà đi học luôn.

-Wwow Lisa hát hay dữ!

-Đàn cũng hay!

-Đỉnh thật sự!

-Aaaaa cậu giỏi ghê!

Chaeyoung thấy đám con gái đang nhao nhao trong lớp mà lũ con trai từ các lớp khác cũng bu lại quanh cửa lớp. Cô liều mình xông vào thì thấy nàng đang ngồi vừa đàn vừa hát, ở trên còn có cô giáo đang ngồi nghe cùng gương mặt vô cùng vui vẻ.

Chaeyoung cũng thấy Lisa nay có gì rất bắt mắt. Nàng mặc bộ đồ trông đơn giản khi chỉ có quần Jean áo Hoodie nhưng kì lạ nay Chaeyoung thấy Lisa có đeo thêm khuyên tai cùng nhẫn trên tay. Không những thế còn đeo giày thể thao, tóc thì cắt ngắn đến vai xoã ra, phụ kiện đơn giản. Tóc cũng chỉ cắt ngắn nhưng Chaeyoung lại thấy Lisa hôm nay có gì đấy rất hút người trông rất xinh đẹp khi cầm cây đàn thì trông rất ngầu.

Cô lại đánh mắt nhìn thì thấy hội Jennie đang ngồi bên cạnh nghe Lisa hát, Chaeyoung cũng đã nghe Lisa hát một lần nên không bất ngờ lắm về chất giọng của nàng.

-Chaeyoung!

Hank từ sau cô không biết đến từ bao giờ, hô lớn còn khoác tay lên vai Chaeyoung, cằm dựa vào đầu cô.

-Cậu đến rồi à? Đi ăn đi.

Hank nói bằng quãng giọng lớn khiến mọi người chú ý, kể cả Lisa đang ngồi đấy cũng chú ý nhìn lên. Dường như mọi hành động của Hank, Lisa đều thấy nhưng vẫn ánh mắt nhàn nhạt, chất giọng bình bình của nàng vang lên.

-Cậu đến rồi à?

Lisa đứng lên tiến lại chỗ Chaeyoung, kéo cô lại vào lòng.

-Đói không?

Chaeyoung thì khá bất ngờ về Lisa nhưng nghĩ lại thì vẫn là bạn nên cũng vui vẻ trả lời.

-Đói!

Cứ thế Lisa không hát hò nữa mà kéo Chaeyoung cùng hội bạn xuống căn tin kêu đồ ăn.

Lisa tháo khuyến cùng nhẫn ra bỏ vào tay Jennie.

-Mình đeo thấy khó chịu lắm cậu bảo đeo vào đánh đàn cho đẹp mà nó vướng quá.

Lisa nói với chất giọng có chút ngốc như lúc ban đầu Jennie gặp nàng.

-Ừm!

Chaeyoung có vẻ ra hiểu gì đấy, thì ra là muốn kiếm phong cách đánh đàn cho đẹp. Cô cũng vui vẻ vì Lisa có vẻ đã không để bụng đến chuyện hôm qua với cô.

Nhưng Chaeyoung nhầm rồi. Cô đưa tay ra định nắm lấy tay nàng, vừa chạm đầu ngón tay vào lòng bàn tay nàng thì Lisa liền rụt tay lại, quay mặt ra sau nhìn Chaeyoung cùng nụ cười gượng.

-Đi nào!

Có vẻ cả lũ cũng bất ngờ vì hành động này của Lisa, còn riêng với Chaeyoung không hẳn là bất ngờ mà cô cảm giác có chút hụt hẫng, tủi thân. Trong lòng cứ nằng nặng mà nghĩ "Không yêu có thể làm bạn thân cần tránh né nhau đến vậy?"

Đến căn tin, người như cũ, suất ăn như cũ nhưng không còn Lisa gắp đồ ăn cho Chaeyoung nữa, cũng không còn Lisa chăm chăm nhìn coi Chaeyoung có ăn đủ no không mà chỉ còn là Lisa vẫn vui tươi chứ không hề quan tâm cô một cách đặc biệt.

Chaeyoung nhìn ra những sự khác lạ đó và mọi người đều thấy.

-Cậu ăn đi!

Hank không biết từ đâu cầm theo suất ăn ngồi cạnh Chaeyoung, còn gắp đồ ăn cho cô mà không biết bây giờ tâm trạng của cô một chút cũng không có. Tâm trí cứ đặt hết lên người đối diện cùng dòng suy nghĩ tủi thân vô cùng. "Vẫn là bạn thân mà sao lại đối xử với mình như vậy." Cô đâu biết Lisa trước kia chưa bao giờ coi cô là bạn, mà coi cô như một phần của trái tim. Bây giờ chính cô gạt bỏ vị trí của mình trong tim nàng thì sự ân cần ấy không còn được đặt ở chỗ cô nữa. Mọi thói quen đều khó bỏ, thói quen giữa cô và Lisa cũng vậy.

-Lisa!

Lisa không lên tiếng mà chỉ ngước lên nhìn cô.

-Tớ muốn ăn miếng gà của cậu.

Chaeyoung nói mà lòng có chút tủi, cô vẫn luôn được Lisa chăm sóc. Hôm nay lại đi cầu sự chăm sóc ấy.

-Cậu ăn của tớ đi.

Hank ở bên gắp miếng gà của mình bỏ vào đĩa của Chaeyoung.

-Cậu ấy cho cậu rồi, cần của tớ nữa không?

Lisa chỉ đũa vào miếng gà mà Chaeyoung vừa được gắp cho.

-Cần!

Chaeyoung cúi mặt nhìn miếng gà ấy. Lisa lấy đũa cắt đôi miếng gà rồi đưa cho Chaeyoung một nửa.

-Tớ cho cậu một nửa nhá?

-Ừm!

Nhận được câu trả lời, Lisa liền đưa đĩa ra tỏ ý kêu Chaeyoung gắp sang đĩa mà ăn, cô cũng lấy đũa gắp miếng gà ấy về đĩa. Nhìn vào miếng gà bị xẻ đôi nằm yên trong đĩa mà lòng cô cứ day dứt buồn mà chẳng biết lý do.

-Chaeyoung à! Ăn lẹ đi còn vào lớp.

Jennie ở bên cũng thấu nỗi lòng của cô như nào. Chơi với nhau bao lâu ít nhiều cũng nhìn được.

Chaeyoung cũng gật đầu ăn hết đĩa cơm rồi đứng dậy đi thẳng vào lớp, theo sau còn có Hank đi cùng.

Jisoo và Seobin nhìn vào gương mặt vương chút buồn của Lisa mà hỏi.

-Muốn bỏ à?

Lisa gật đầu.

-Tớ với cậu ấy khác nhau.

Taeyang cũng gật đầu đồng ý với Lisa.

-Cậu ấy là con nhà giàu, chỉ là đang giận gia đình nên không ở cùng. Cậu thì là con nhà không mấy điêù kiện.
Cậu ấy là gái thẳng chỉ yêu con trai, còn cậu lại có cảm tình với con gái. Hai người xa nhau về đẳng cấp còn xa nhau về trái tim.

Taeyang nói không ngần ngại dù biết mấy người khác đang lườm mình đầy giận dữ, nhưng trong bàn ăn này chỉ Taeyang thấy được trong lòng Lisa có gì, vì đơn giản Lisa thân với cậu.

-Cậu đừng từ bỏ Lisa.

Jennie cũng chỉ an ủi được Lisa đến thế dù gì cũng không phải người trong cuộc nên không thể khuyên thêm.

-Cậu muốn bỏ thật hả?
Jisoo có vẻ tức giận nhìn Lisa buồn rượi như thế.

-Muốn! Đúng như Taeyang nói, tớ với cậu ấy khác nhau quá.
Taeyang lại như thêm dầu vào lửa.

-Buông sớm đỡ đau khổ.

Lisa đứng dậy bước đi còn Taeyang và ba người còn lại vẫn ngồi đấy.

-Sao lại nói thế?

Seobin bây giờ mới tức giận nhìn Taeyang mà quát.

-Cậu cũng biết Lisa thích Chaeyoung. Sao không kêu cậu ấy cố gắng?

Jisoo ở bên cũng tức giận đập đũa, chỉ có Jennie vẫn bình bình ăn cơm.

-Tớ hiểu Lisa.

Nói xong Taeyang cũng đứng lên đi về lớp sau đó Jennie cũng đứng lên.

-Taeyang sẽ biết cậu ấy làm gì.

Nói xong cũng rời đi để lại Jisoo cùng Seobin ngơ ngác nhìn nhau.

- Là sao?

Mười một giờ đêm, Lisa mới về đến nhà thì thấy Chaeyoung đang ngồi trên chăn, dựa cằm xem phim. Thấy mình thì liền đưa mắt nhìn xong ôm điện thoại cuốn chăn vào một góc, nhường cho Lisa một khoảng lớn trên chăn.

Lisa đi tắm xong ra ngoài thấy Chaeyoung cứ nhìn mình rồi nhìn tay cô đang vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh.

-Nay cho cậu chỗ rộng để ngủ rồi ấy.

Lisa đi lại gần chỗ Chaeyoung ngồi xuống chăn rồi nở nụ cười tươi với Chaeyoung.

-Tốt quá ha!

Chaeyoung thấy Lisa cười cũng hí hửng cười theo nàng, nhưng nụ cười lại vụt tắt khi nghe Lisa nói.

-Nhưng nay tớ mua thêm chăn rồi. Tớ sẽ xếp nó ở bên kia để ngủ.

Chaeyoung ngơ ngác nhìn góc phòng bên kia cách xa chỗ cô ngủ.

-Chăn vẫn rộng mà? Ngủ cũng quen rồi.

Lisa vẫn cười đầu nàng lắc nhẹ.

-Tớ sẽ ngủ ở kia để chỗ này rộng cho cậu ngủ.

Nói xong Lisa đưa tay lấy gối của mình rồi đi đến chăn bên kia, tắt đèn, bật bóng ngủ rồi đắp chăn quay lưng về phía Chaeyoung.

Chỗ Lisa ngủ được đặt đối diện cô nhưng lại xa nhau. Vì một cái cuối nhà một cái đầu nhà, Chaeyoung cũng nằm yên. Ánh mắt cô như chứa ngàn nỗi buồn không tên nhìn về phía bóng lưng mờ mờ qua ánh đèn ngủ.

-Lisa ngủ ngon!

Câu nói nhẹ nhàng kết thúc, Chaeyoung cũng đắp chăn kín mặt, nhắm chặt mắt mà sao lệ vẫn cứ chảy. Cô chẳng hiểu sao bản thân thấy rất khó chịu, cô khóc nhưng không dám khóc lớn, sợ Lisa sẽ nghe thấy. Khóc đến lúc mệt rồi cũng dần thiếp vào giấc ngủ. "Lisa bây giờ chính là muốn tách khỏi cuộc sống của Park Chaeyoung."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro