Chap 117: Liệu Sẽ Ghét Bỏ

Hôm qua Tạ Viễn đích thân phân phó muốn hủy dung Tam công chúa lại ném đến bãi tha ma, lúc này hắn vừa nghe tả đại tướng quân đi đến đó, sắc mặt lập tức biến đổi.

Hắn lập tức hỏi Mạnh Phi: "Ngươi xử trí ra sao, làm sao sẽ bị nhận ra?"

Mạnh Phi cúi đầu đáp: "Như chủ thượng đã phân phó, ta hủy dung nàng, lấy xuống hết thảy đồ vật trên người có thể làm lộ thân phận. Sau đó chỉ dùng y phục rách bọc lại, ném vào bãi tha ma." Nói tới đây hắn hơi dừng lại, tiếp theo vẫn là nói: "Khi công chúa chết, cả người đều là vết thương, mùi máu tanh rất nặng, hiện giờ một đêm qua đi, có lẽ đã bị dã thú chia nhau ăn, hẳn tìm không được cũng nhận không ra."

Hắn làm việc từ trước đến nay đều ổn thỏa, Tạ Viễn vẫn luôn tín nhiệm hắn.

Nhưng hôm nay Tạ Viễn lại cảm thấy bản thân lâm vào mưu đồ người ngoài tính kế, căn bản chưa từng phá vỡ cục diện mà thoát ra, nói không chừng ở đâu đó còn có một con mắt đang nhìn bọn hắn chằm chằm đây!

Tạ Viễn hiếm thấy có chút bất an, thậm chí ẩn ẩn có chút hối hận: "Sớm biết như vậy thì đã thiêu sạch nàng, cũng miễn cho sự tình lặp lại."

Mạnh Phi nghe được lời này thì cúi thấp đầu xuống, trong mắt sinh ra vài phần gợn sóng.

Hắn trung thành với Tạ Viễn, nhưng không đại biểu hắn không biết nhìn ra đúng sai.

Thân lâm vào cục diện như vậy, tranh quyền đoạt lợi, vì nó mà phải trả giá bất luận đại giới gì đều là lẽ đương nhiên.

Tam công chúa lâm vào cục diện như vậy, rơi xuống kết cục như hôm qua hắn cũng không nói cái gì.

Nhưng người cũng đã chết, ném đi bãi tha ma khó lưu toàn thây cũng liền thôi, nếu thật sự thiêu dường như chính là nghiền xương thành tro!

Bên này tâm tình Mạnh Phi hơi có chút dao động, bên kia Tạ Viễn ngẫm lại vẫn là cảm thấy bất an, hắn lập tức phân phó: "Mạnh Phi, ngươi lập tức dẫn người đi nhìn. Nếu tả đại tướng quân cái gì cũng chưa tìm được hoặc là tìm lầm thì thôi, nếu hắn thật sự tìm được thi thể..."

Mạnh Phi ngẩng đầu, liếc mắt liền thấy đôi mắt Tạ Viễn lộ ra tàn nhẫn.

Tạ Viễn nói tiếp: "Nếu thật sự tìm được thì liền nghĩ cách, đem thi thể hủy hoại, lại làm tả đại tướng quân không thể vào cung."

Mạnh Phi nhận lời rồi vội vàng rời đi, chỉ là chờ đến khi hắn đuổi tới bãi tha ma, tả đại tướng quân tựa như đã tìm được mục tiêu.

Hắn chỉ nhìn thấy tả đại tướng quân hạ lệnh để một khối thi thể vào trong xe ngựa, đến nỗi thi thể trông như thế nào, Mạnh Phi chậm một bước cũng không có thể thấy.

Làm hộ vệ bên người Tạ Viễn, Mạnh Phi đương nhiên không thể trực tiếp ra mặt trong hoàn cảnh như vậy, hắn ẩn mình ở nơi tối nhìn tả đại tướng quân dẫn người rời đi.

Rồi sau đó, hắn một mặt phân phó người đi trở về thành, một mặt tự mình tiến đến bãi tha ma xem xét tình huống.

Cái chết của Tam công chúa là chuyện trọng đại, cho nên việc xử trí cuối cùng là do Mạnh Phi tự mình đi làm.

Hắn tự mình đem thi thể đã bị hủy dung kia đặt xuống một cái hố trong bãi tha ma, thậm chí còn phủ lên thi thể một lớp đất.

Nhưng ở ngoài thành thường không thiếu dã thú, đặc biệt là nhiều sói hoang, thi thể chôn không sâu trong bãi tha ma thì đều sẽ bị đào ra ăn, hắn làm như vậy cũng chỉ muốn an tâm mà thôi.

Lúc nãy, Mạnh Phi ở phía xa nhìn thấy thi thể tả đại tướng quân để vào xe ngựa rất hoàn chỉnh, liền cảm thấy hắn nhất định đã tìm sai rồi, hố đất mà mình tìm được đại khái cũng chỉ có thể nhìn thấy tàn cốt.

Nhưng mà chờ hắn thật sự đi tìm, lại phát hiện hố đất rỗng tuếch, toàn bộ thi thể đều biến mất!

Chẳng lẽ Tam công chúa thật may mắn như vậy, không những không gặp được dã thú ở bãi tha ma, mà còn được tả đại tướng quân nhận ra?!

Trong lòng Mạnh Phi chấn động vô cùng, cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, quay đầu lập tức giục ngựa trở về thành đuổi theo, trên đường trực tiếp dùng miếng vải đen che mặt, trong lúc vội vàng cũng không còn kế sách nào khác, hắn chỉ có thể lấy cứng đối cứng, phá hủy thi thể kia!

Tả đại tướng quân ở ngoại ô gặp mai phục, hai bên ngươi tranh ta đoạt, cuối cùng xe ngựa chở thi thể bị hỏa tiễn đốt cháy, thiêu rụi tất cả.

- --

Con bồ câu trắng như tuyết vỗ vỗ cánh phành phạch rồi dừng ở trên cửa sổ, phát ra tiếng kêu "xì xào".

Một bàn tay trắng nõn vươn ra, tùy tay bắt lấy bồ câu ở trên cửa sổ, rồi sau đó thuận tay đóng lại cửa sổ để ngăn gió lạnh thổi vào trong phòng.

Gió lạnh đột nhiên bị ngăn lại, trong phòng thoáng chốc ấm áp thêm vài phần.

Lệ Sa khoác áo khoác, bắt lấy bồ câu đưa tin rồi quay về án kỉ, ngón tay nhẹ động tháo xuống thư trên đùi bồ câu.

Bồ câu bị nàng đặt trên án kỉ, nó cũng không kinh hoảng mà nhảy lên vài bước, tựa hồ muốn hấp dẫn sự chú ý của Lệ Sa.

Lệ Sa thấy thì nhịn không được cười lên một tiếng, tùy tay rải chút thức ăn cho chim mà nàng sớm đã chuẩn bị tốt lên bàn.

Bồ câu đưa tin thấy thế lập tức an phận, chôn đầu bắt đầu hưởng thụ thù lao.

Sau khi Lệ Sa rải thức ăn cho chim thì cũng không hề quản bồ câu, ngón tay nàng mở ra hộp thư nhỏ, lấy ra tờ giấy bên trong.

Tờ giấy cũng rất nhỏ, trên đó có trăm chữ được viết nhỏ xíu, nhưng có thể giải thích rõ ràng tin tức cần truyền lại.

Xem qua tờ giấy vài lần, đôi mắt trong trẻo của Lệ Sa hiện lên vẻ u ám, nhưng rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ bình thường.

Tin xem xong rồi thì không cần thiết phải lưu lại, vừa vặn bên cạnh có chậu than đang cháy, Lệ Sa chuẩn bị trực tiếp ném nó đi thiêu.

Nào biết vào lúc này, cửa phòng nàng bỗng nhiên bị người đẩy ra, gió lạnh cuốn lấy tuyết mịn mà đến, đồng thời có một thân ảnh nho nhỏ xông vào.

"Bá phụ bá phụ, chúng ta đi ra ngoài chơi đi." Lạp Sanh ôm con thỏ xông vào phòng, một đường chạy tới chuẩn xác nhào vào lòng Lệ Sa.

Lệ Sa bất đắc dĩ tiếp được tiểu hài nhi, ánh mắt lại nhìn về phía ngoài cửa.

Lạp Sanh từ trước đến nay đều quy củ, cho dù mấy tháng nay nàng càng thêm hoạt bát, nhưng chưa bao có chuyện không gõ cửa mà xông vào.

Bởi vậy không hề nghi ngờ, sau lưng tiểu đoàn tử còn có người khởi xướng.

Quả nhiên, Lệ Sa giương mắt nhìn lại liền thấy Thái Anh đang đứng ở ngoài cửa cười với nàng.

Nàng ấy còn cười không có chút nào chột dạ, hoàn toàn không tự cảm thấy bản thân dạy hư tiểu hài nhi: "Lệ Sa, nàng trốn trong phòng làm gì, A Sanh chờ nàng mang nàng ấy đi chơi đây."

Giọng nói vừa dứt, không chờ Lệ Sa trả lời, liền nghe Lạp Sanh bỗng nhiên kích động nói: "Chim, chim, chim nhỏ!"

Tiểu hài nhi kinh hô một tiếng tức khắc hấp dẫn ánh mắt hai người, Thái Anh tất nhiên nhìn thoáng qua con bồ câu còn đang nhảy trên bàn.

Nàng có chút kinh ngạc, đuôi lông mày khẽ nhếch: "Trời lạnh như vậy, còn có người truyền tin cho nàng sao?"

Không phải trời lạnh thì sẽ không truyền tin, mà là bồ câu vật nhỏ này bay trong thời tiết giá lạnh thì cũng rất chịu tội, không cẩn thận thì sẽ bị đông chết ở nơi nào đó, dẫn đến tin tức truyền đi cũng sẽ bị đánh rơi.

Bởi vậy một khi mùa đông bắt đầu, trừ phi bất đắc dĩ, bằng không sẽ không dùng bồ câu truyền tin, mà là đổi sang con đường khác.

Mà ngoại lệ duy nhất, đại khái chính là tin tức vô cùng khẩn cấp.

Lệ Sa gật gật đầu, cũng không gạt nàng: "Từ bắc địa tới, người chuyển đi thì quá chậm."

Thái Anh vừa nghe liền biết là tin tức Vinh Quốc truyền đến, đôi mắt nàng tức khắc sáng ngời.

Hoàng đế vừa mới lành bệnh gần đây, triều chính còn có hơn phân nửa đều nhờ cậy Đông Cung, ở Lương Quốc nhất định không rảnh lo nhằm vào Tạ Viễn.

Nàng chỉ hy vọng người động thủ trước là Thái Tử, như vậy đối với chuyện đối phó với Tạ Viễn mà nói, sẽ không bởi vì hoàng đế lúc trước bị bệnh mà chậm trễ cái gì.

Lệ Sa vừa thấy ánh mắt nàng thì đã biết nàng suy nghĩ những gì, sau khi do dự một chút, vẫn là đem tờ giấy mới nãy chưa kịp thiêu đưa qua.

Thái Anh xem xong thì thổn thức không thôi, không khỏi thở dài: "Tam công chúa này thật là người đáng thương, gả cho Tạ Viễn cũng thật là xui xẻo tám đời, không những mất đi nhi tử, hiện giờ còn bị mất mạng."

Lệ Sa nghe xong lại nhìn Thái Anh, cảm thấy nàng ấy có lẽ có chút xót người đồng cảnh ngộ.

Rốt cuộc truy về căn nguyên kiếp trước, nàng ấy cũng xem như là bị Tạ Viễn tính kế hại chết.

Rõ ràng là hoàng gia công chúa xuất thân cao quý, sinh ra nên hưởng thụ hết thảy vinh quang, nhưng lại gả nhầm cho người xấu rồi mất mạng.

Kiếp trước Thái Anh, kiếp này A Ngôn Na, là cỡ nào tương tự.

Chỉ không biết kiếp trước, Tam công chúa Vinh Quốc lại có kết cục như thế nào?

Trong lòng không khỏi sinh ra vài phần xúc động, Lệ Sa vừa muốn nói cái gì đó, liền cảm giác tiểu đoàn tử trong lòng hơi hơi giãy giụa.

Nàng cúi đầu vừa thấy, nhìn đến Lạp Sanh hai mắt sáng ngời nhìn bồ câu, ngo ngoe rục rịch muốn duỗi tay đi sờ.

Tiểu hài nhi luôn có thể đánh vỡ không khí trầm thấp, Lệ Sa thấy thế cũng nhịn không được cười, hỏi: "A Sanh thích bồ câu sao?"

Lạp Sanh nghe vậy có chút mờ mịt, nàng không biết bồ câu là cái gì, nhưng vẫn là chỉ vào bồ câu đưa tin rồi nói: "Chim."

Lệ Sa liền giải thích với nàng: "Loại chim này gọi là bồ câu." Giải thích xong lại hỏi nàng: "A Sanh muốn sờ sao?"

Lạp Sanh nghe vậy đôi mắt tức khắc sáng ngời, đôi mắt đen nhánh tràn ngập mới lạ cùng kích động, nàng gật đầu thật mạnh: "A Sanh muốn sờ!"

Lệ Sa duỗi tay bắt lấy con bồ câu đang ngoan ngoãn đứng ở đó, một mặt để cho Lạp Sanh đi sờ cái đầu nhỏ nhẵn nhụi của bồ câu, một mặt lại nhịn không được mà giỡn với tiểu hài nhi: "A Sanh thật là hoa tâm, lúc trước còn thích con thỏ, hiện tại lại thích bồ câu."

Tiểu đoàn tử không hiểu hoa tâm là cái gì, nhưng mà nghe Lệ Sa nhắc tới con thỏ, nàng thu hồi tay rồi lại sờ sờ đầu thỏ.

Lệ Sa lại bị nàng chọc cười, Thái Anh ở một bên thấy vậy cũng mỉm cười.

Cảnh tượng trước mặt làm nàng thả lỏng lại, nhất thời cũng không muốn tiếp tục đàm luận đề tài trầm trọng lúc nãy, nhưng hai nàng đã đọc qua tờ giấy, Thái Anh cũng thuận tay thiêu nó đi.

Tờ giấy bị trì hoãn một lúc, cuối cùng vẫn là bị ném vào chậu than, ngọn lửa bốc lên lập tức nuốt chửng nó.

Cũng ngay trong nháy mắt, Thái Anh đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nàng theo bản năng cúi đầu nhìn lại chậu than, nhìn thấy tờ giấy bị ngọn lửa nuốt chửng chỉ còn lưu lại tro tàn.

Tro đen bao phủ phía tên, nhiều chữ viết mơ hồ nhỏ xíu, đã nhìn không rõ dáng vẻ lúc ban đầu.

Lệ Sa nhận thấy được Thái Anh dị thường, nàng ôm Lạp Sanh, nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy?"

Thái Anh nhìn chậu than rồi thoáng trầm mặc, sau đó nàng bỗng nhiên ôm Lạp Sanh ra khỏi lòng Lệ Sa, nói với tiểu hài nhi: "A Sanh trước đi tìm Chỉ Đinh chơi, ta có chuyện muốn nói với bá phụ ngươi."

Tiểu đoàn tử quả nhiên rất ngoan ngoãn, nàng nghe vậy thì không ồn ào mà ngoan ngoãn gật đầu, sau khi Thái Anh buông ra thì tự mình chạy đi.

Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, trong phòng chỉ còn hai người, không khí tựa hồ thoáng chốc trở nên nghiêm túc.

Lệ Sa chớp chớp mắt, lại liếc nhìn tờ giấy bị đốt thành tro trong chậu than, đại khái đã đoán được Thái Anh muốn hỏi gì.

Nhưng nàng vẫn nói: "Điện hạ để A Sanh đi, là có chính sự gì muốn nói với ta sao?"

Thái Anh cũng không vòng vo với nàng, lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Vì sao tin tức trên tờ giấy lại kỹ càng tỉ mỉ như thế? Lúc trước Tạ Viễn cùng Vinh Đế ly tâm đều là chuyện nàng và ta suy đoán, lúc này Tam công chúa bị Tạ Viễn sát hại trong phủ, hắn vốn nên giấu chuyện này bí mật hơn, mật thám làm sao lại biết?"

Lệ Sa ngước mắt đối diện với Thái Anh, nhưng nàng không đáp lời.

Trong lòng Thái Anh vốn đã có phỏng đoán, sự im lặng của Lệ Sa không thể nghi ngờ chứng thực những gì nàng suy đoán: "Việc này là nàng mưu hoa."

Lời vừa nói cũng không cần đáp lại, trong lòng Thái Anh đã minh bạch.

Vinh Đế trúng ly gián kế, hiện giờ đúng là thời cơ tốt nhất để nhằm vào Tạ Viễn.

Mà Tạ Viễn cũng sẽ không ngồi chờ chết, nếu lúc trước thật là bố cục của hoàng đế, hắn một khi bị bệnh thì nhất định sẽ mất đi lợi thế.

Mà một khi Tạ Viễn xử lý tốt rắc rối ở Vinh Quốc, chỉ sợ quay đầu liền sẽ phản công trầm trọng thêm!

Ai cũng đều không muốn trì hoãn cơ hội này, Lệ Sa ra tay lúc này tuyệt đối xem như quả quyết, chỉ là nàng gián tiếp khiến Tam công chúa chết thảm, làm trong lòng Thái Anh có chút không bằng lòng.

Đúng như Lệ Sa suy nghĩ, Thái Anh thực sự có chút thương xót A Ngôn Na vì đồng cảnh ngộ.

Lệ Sa nhìn nàng, lại nghiêm túc nói: "Ta cũng sẽ dùng thủ đoạn hại người mất mạng, ta cũng sẽ không ngại tính kế nhân tâm. Ta đều không phải là dáng vẻ trời quang trăng sáng trong lòng điện hạ, liệu điện hạ sẽ ghét bỏ?"



________________

Thái Anh (sờ trán phò mã): Nàng có phải bị sốt đến hôn mê hay không, sao lại nghĩ nhiều như vậy?!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro