Chap 140: Một Đêm Mộng Đẹp

Thái Anh bị lời Lệ Sa nói đến đau răng, nhưng không thể không thừa nhận lời nàng nói chính xác.

Từ xưa đến nay, thần tử phụ chính không có mấy người có kết cục tốt, đừng nói là nhìn các nàng thân cận với tiểu hoàng đế, kỳ thật ẩn chứa rất nhiều tai họa ngầm.

Đương nhiên, trải qua một phen đối thoại, Thái Anh cũng minh bạch Lệ Sa không chỉ không luyến tiếc quyền thế, càng là ước cho hai người các nàng mau chóng thoát thân.

Chuyện này không có gì kỳ quái, hai người các nàng vốn dĩ cũng đã thương lượng, chờ sau khi Thái Tử đăng cơ thì ly kinh đi du lịch khắp thiên hạ, cuối cùng hồi đất phong định cư.

Nếu không có chuyện ám sát, tân đế đăng cơ, các nàng hiện giờ đều nên từ quan thu thập hành lý!

Đáng tiếc, thế sự khó liệu, tình cảnh hiện giờ như vậy, các nàng phải lưu lại kinh thành nhiều thêm mấy năm.

Nhìn sắc trời không còn sớm, Thái Anh bắt đầu kéo Lệ Sa đi trở về, đi được nửa đường, nàng cân nhắc rồi nói: "Lệ Sa, ta biết ý của nàng, nhưng bất luận là đối với A Tề hay vẫn là những người khác, mấy năm nay ta đều sẽ không thiếu cảnh giác. Chúng ta cũng không ở kinh thành lâu, chỉ chờ A Tề đại hôn rồi tự mình chấp chính, ta cũng không phụ lòng những gì hoàng huynh giao phó."

Nói tới đây, Thái Anh lại nhìn về phía Lệ Sa, thành khẩn nói: "Chỉ là mấy năm nay, còn muốn nhờ Lệ Sa cùng ta cùng hảo hảo dạy dỗ A Tề, khiến cho hắn đủ tư cách trở thành đế vương."

Kỳ thật, Thái Anh nói lời này cũng không tính là đột ngột.

Mấy năm...hoặc là cũng có thể nói trong một năm nay, rốt cuộc Thái Anh đã thấy được một Lạp Lệ Sa hoàn toàn khác với ấn tượng của nàng.

Kiếp trước đối phương mất sớm, ấn tượng của nàng đối với nàng ấy vẫn luôn dừng lại ở dáng vẻ quân tử trời quang trăng sáng, còn vì nàng tùy tiện chết đi mà ít nhiều gì cũng thấy nàng đơn thuần, dễ bị khi dễ.

Nhưng mà nhìn lại hiện giờ, nàng nói giết chết Lạp Khải Thành thì lập tức giết, nói muốn diệt trừ Tạ Viễn cũng liền diệt trừ.

Mấy năm trước, nàng tự mình ra tay giết Lạp Khải Thành, thủ đoạn còn lộ ra non nớt, nhưng đến Tạ Viễn nàng lại mượn đao giết người, đối phương dù muốn báo thù đều tìm lầm nơi!

Cho dù Thái Anh đối đãi với người nàng yêu có thiên vị ra sao, cũng không thể không thừa nhận Lệ Sa xác thật không thiếu tâm cơ thủ đoạn, cũng có cũng đủ nhẫn tâm, còn phải tùy xem nàng có nguyện ý làm xong hay không.

Mà những tâm cơ, thủ đoạn đó lại từ đâu tới?

Không có người vừa sinh ra đã biết, cho nên nàng tất nhiên cũng học được.

Thái Anh rốt cuộc nhớ tới, Lệ Sa từ nhỏ đã đi theo, được dạy dỗ như Lạp Khải Thành, mà người Lạp gia và Tạ gia có nhiều mưu đồ, có thể nghĩ được bọn họ sẽ dạy dỗ người thừa kế chút gì đó.

Bản thân Thái Anh cũng được Thái Tử tự mình vỡ lòng giáo dưỡng, nhưng tất nhiên hoàng tử và công chúa, nam tử và nữ tử có cách học và cách dạy khác nhau.

Nàng sợ chính mình quá mức phiến diện sẽ khiến tiểu hoàng đế lầm đạo, lúc này mới tìm người thừa kế được tiếp thu "giáo dục chính thống" như Lệ Sa, muốn cho nàng hỗ trợ và dưỡng thành tiểu hoàng đế.

Lệ Sa trước sau như một, cũng sẽ không cự tuyệt Thái Anh cái gì, vì vậy gật đầu đồng ý: "Điện hạ sở cầu, ta tất nhiên dốc hết toàn lực." Nói xong, nàng lại dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Nhưng mà tương lai còn dài, bệ hạ cũng không biết khi nào mới có thể đại hôn rồi tự mình chấp chính, chúng ta vẫn là nên định ra trước mới được. Ba năm hay năm năm, luôn phải định ra một con số."

Thái Anh nghe vậy, nghiêng đầu nhìn lại đây, ánh mắt thâm thúy.

Lệ Sa chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Sớm chút định ra ngày tháng, chúng ta cũng thật sớm lo liệu. Vả lại, sau khi định ra, chúng ta cũng có thể báo cho bệ hạ, miễn cho hắn ngày sau lớn lên còn tưởng rằng đôi ta tham luyến quyền bính, lại có rất nhiều phỏng đoán không cần thiết."

Lời này nói rất quang minh chính đại, nhưng sao Thái Anh lại cảm thấy không thể tin được?

Nhưng nàng cũng suy nghĩ đến lời Lệ Sa nói, cảm thấy trước tiên nên ước định tốt với tiểu hoàng đế, xác thật có thể miễn rất nhiều phiền toái.

Tiểu hoàng đế là con mồ côi của Thái Tử, nàng thật sự không muốn sau này cùng hắn nháo như nước với lửa.

Nhưng cùng lúc đó, mọi chuyện đều có mặt lợi và mặt hại.

Nếu tiểu hoàng đế là người biết tự mình tiến bộ, nghe được các nàng ước định thời gian muốn buông tay, sẽ tự càng thêm nỗ lực học tập và trưởng thành.

Nhưng nếu hắn là người đần độn lại không có chí cầu tiến, chỉ cần nghĩ sớm muộn gì cũng có thể tự mình chấp chính, còn có cô phụ và cô mẫu trải phẳng con đường cầm quyền giúp hắn, chỉ sợ lập tức muốn lơi là.

Tương lai ra sao càng không thể biết.

Thái Anh suy nghĩ mặt lợi và mặt hại một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng nhân phẩm của tiểu hoàng đế, liền nói: "Như vậy cũng được."

Sau đó, hai người thương nghị một hồi, hiện giờ tiểu hoàng đế đều mười hai, nói nhỏ cũng không tính là nhỏ, ba năm sau đại hôn càng không tính sớm.

Nhưng muốn dạy dỗ hắn chuyện chính vụ, cũng không biết ba năm có đủ hay không, cho nên hai người cuối cùng cũng không định ra ngày tháng cụ thể.

Chỉ cần ba đến năm năm, nếu là năm năm sau biểu hiện của tiểu hoàng đế vẫn như cũ, không thể khiến người vừa lòng, các nàng cũng sẽ không ở lâu.

Năm năm sau, tiểu hoàng đế sẽ tròn mười bảy, là lúc người thiếu niên huyết khí phương cương, cũng sẽ không nguyện ý bị trưởng bối quản thúc.

Thật tới lúc đó còn không buông tay, chỉ sợ mâu thuẫn dần dần nảy sinh, cuối cùng ngay cả quan hệ cô chất cũng không còn.

Thái Anh bị thuyết phục, gật đầu đồng ý, liếc mắt chợt nhìn thấy Lệ Sa thở ra nhẹ nhõm.

Nàng có chút buồn cười, bước đi vài bước mới phản ứng lại đây, bỗng nhiên xoay người híp mắt nhìn về phía Lệ Sa: "Lệ Sa, hôm nay nàng nói với ta nhiều như vậy, thật sự cũng chỉ là lo lắng lời nói hoàng huynh để lại, phòng bị chu đáo thôi sao?"

Lệ Sa không nói, nàng nhìn Thái Anh, khuôn mặt tràn đầy vẻ thuần lương.

Thái Anh sao không hiểu nàng? Vừa thấy dáng vẻ Lệ Sa như thế liền biết mình đoán trúng, trong lúc nhất thời lại buồn cười lại tức giận, tiến lên liền kéo lấy vạt áo của đối phương, bất mãn nói: "Cả ngày nàng lại miên man suy nghĩ chuyện gì vậy? Thật đúng là khi ta sẽ tham luyến quyền bính hay sao?"

Lệ Sa cũng không vì động tác của đối phương mà buồn bực, ngược lại còn cười nịnh nọt, nói: "Như thế nào sẽ? Anh Nhi là người giữ chữ tín nhất."

Nói thì nói như vậy, nhưng công chúa xuất thân hoàng thất, lại có mấy người thật sự có thể đem quyền thế coi như mây bay? Các nàng sinh ra đã phú quý, sinh ra đã cầm quyền bính, tham lam quyền thế là chuyện hết sức bình thường.

Lệ Sa tin tưởng Thái Anh, nhưng nàng vẫn quyết định ngay từ đầu liền hắt cho nàng ấy hai gáo nước lạnh.

Thái Anh cũng không biết giận, nàng kéo Lệ Sa cùng nàng đùa giỡn một hồi, rốt cuộc bóc qua chuyện này.

- --

Một ngày ồn ào náo nhiệt cuối cùng vẫn trôi qua.

Không quyết tuyệt quạnh quẽ như ngày hôm qua, đêm nay Lệ Sa đưa Thái Anh về cửa phòng ngủ, hai người lại có chút lưu luyến đối phương.

Phu thê cùng giường mà ngủ mấy năm, hai người sớm đã quen với nhiệt độ cơ thể lẫn nhau.

Chớ nói mấy ngày nay Thái Anh thiếu Lệ Sa bên người mà luôn khó ngủ, hằng đêm gặp ác mộng, ngay cả bản thân Lệ Sa cũng hoàn toàn không yên.

Trước mắt lại phải một lần nữa rời đi, Lệ Sa đặc biệt không nỡ.

Nhưng Thái Anh hôm qua mới nói muốn giữ đạo hiếu, nàng cũng mới dọn đi ngày hôm qua, đêm nay liền dọn về thì tuyệt đối không ổn.

Tuy rằng không có ai sẽ nhìn chằm chằm hậu viện của công chúa phủ, nhưng tối hôm qua nếu không trực tiếp dọn đi thì sẽ rất náo loạn, tối hôm qua đều nháo một hồi, hiện tại sao lại có thể gióng trống khua chiêng dọn về?

Lệ Sa ủy khuất vô cùng, nhìn phòng ngủ vốn dĩ cũng thuộc về mình, cả người cực kỳ nản lòng.

Trong lòng Thái Anh cũng không nỡ, nhưng nhìn Lệ Sa lúc nãy còn khí phách hăng hái, hiện tại cả người đều héo tàn thì có chút buồn cười.

Cuối cùng cũng chỉ giúp nàng sửa lại cổ áo, nói: "Được rồi, sắc trời không còn sớm, nàng cũng trở về nghỉ ngơi đi."

Lệ Sa có chút không cam lòng, nhưng không phải là vì nàng phải ở thư phòng ngủ một đêm, mà là vì phải giữ đạo hiếu ba năm, nàng phải ở trong thư phòng ba năm a! Lúc trước còn không có nghĩ đến, hiện tại ngẫm lại, e rằng phải đợi ba năm sau tiểu hoàng đế tự mình chấp chính, nàng dẫn theo Thái Anh rời kinh thì hai người mới có thể lại ở bên nhau sao?

Ngày tháng còn dài đằng đẵng như vậy, quả thực làm người tuyệt vọng!

Lệ Sa không cam lòng, ngo ngoe rục rịch: "Anh Nhi, nàng đã nhiều ngày cũng chưa nghỉ ngơi tốt, mắt đều xanh đen cả."

Nói lời này buổi sáng còn hảo, hai người ở bên nhau cả ngày, buổi tối mới nói đến cái này, không chê muộn sao?

Thái Anh không còn lo lắng như bấy lâu nay, tâm tình nàng hôm nay cũng không tồi, bỗng nhiên có hứng thú muốn nghe xem Lệ Sa rốt cuộc muốn làm cái gì.

Vì thế nàng giả vờ không hiểu phong tình, tiếp lời của đối phương: "Chính vụ bận rộn, không được yên giấc, cho nên tối nay ta định ngủ sớm."

Lệ Sa một chút cũng không bị nghẹn lại, tiếp lời đối phương: "Vậy ta đây vào phòng, trông chừng nàng đi vào giấc ngủ được không?"

Thái Anh không nghĩ tới nàng sẽ có ý định như vậy, nhất thời ngơ ngẩn, kết quả đã bị Lệ Sa xem như ngầm thừa nhận rồi trực tiếp nắm tay kéo vào phòng ngủ.

Kỳ thật, không có người khác nhìn chằm chằm, hai người muốn như thế nào cũng đều có thể.

Nhưng trong lúc giữ đạo hiếu, phu thê không được cùng phòng là sự thật, nhưng lại không hề quy định phu thê không được tiếp xúc, bằng không một hồi giữ hiếu qua đi, không biết có thể chia rẽ bao nhiêu phu thê ân ái.

Vì thế phò mã hôm qua mới bị đuổi ra cửa phòng, hôm nay lại công khai nghênh ngang vào nhà.

Lệ Sa cũng không muốn làm chuyện gì khác, nàng chỉ không muốn quá tách biệt với Thái Anh ngay từ đầu.

Khác phòng thì cũng phải gần gũi theo cách khác, vẫn là cần phải làm chút việc thân cận, nếu không nàng thật không hiểu ba năm sau hai người sẽ ở chung như thế nào.

Vào phòng rồi thắp đèn, Lệ Sa nhìn thấy khuôn mặt Thái Anh gầy ốm đi không ít, có chút đau lòng: "Sớm chút nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy nàng mà chỉ ở bên cạnh trông chừng, chờ nàng ngủ rồi thì ta sẽ rời đi."

Thái Anh thấy trong mắt Lệ Sa tràn đầy đau lòng, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, trong lòng lại mềm đến kỳ cục: "Kỳ thật nàng không cần trông ta, cũng nên sớm chút trở về nghỉ ngơi. Gần đây trong triều có nhiều việc, còn phải đề phòng tiểu nhân quấy phá, nàng cũng phải chú ý thân thể của mình."

Lệ Sa cười đồng ý, nhưng không có nghe lời rời đi.

Thái Anh không có biện pháp với nàng, kỳ thật trong lòng cũng không có kiên định muốn đuổi người đi như vậy, rốt cuộc có Lệ Sa ở bên cạnh, nghĩ cũng biết đêm nay nàng nhất định sẽ không tiếp tục mất ngủ.

Vì thế, nàng đơn giản tháo trang sức rồi thay y phục, chỉ trong chốc lát đã nằm ở trên giường.

Lệ Sa tuân thủ lời hứa, chỉ ở bên giường bảo vệ nàng, cũng không nói nhiều, an an tĩnh tĩnh nhưng lại mang đến cảm giác tồn tại rất rõ ràng.

Thái Anh nằm trên chiếc giường rộng rãi, có chút không quen như thế, không khỏi mở mắt liên tục nhìn nàng.

Kết quả đã bị Lệ Sa cười che lại đôi mắt, ôn nhu nói một câu: "Ngủ đi."

Nhắm mắt lại, bốn phía đều là bóng tối, có một bàn tay xinh đẹp mềm ấm che lại đôi mắt nàng.

Thái Anh nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được có một ánh mắt ôn nhu đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt như vậy không những không có quấy nhiễu đến nàng, ngược lại còn khiến trái tim trống vắng hồi lâu của nàng được lấp đầy.

Dưới bàn tay xinh đẹp, trong bóng tối một mảnh yên lặng, nàng cảm thấy an tâm, cũng cảm thấy thỏa mãn, cơn buồn ngủ bấy lâu nay bất tri bất giác xông đến.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Thái Anh mơ mơ màng màng cảm thấy mình có lẽ đã quên cái gì đó, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.

Trong lúc hoảng hốt, nàng dường như nghe được Lệ Sa nói một câu: "Điện hạ, hoa đào bên bờ Thanh Hà năm nay lại nở."

Thái Anh không nghe Lệ Sa nói xong thì đã hoàn toàn ngủ rồi, cũng đã quên mất những gì nàng lúc nãy suy nghĩ.

Nhưng tại một đêm này, trong lúc ngủ mơ, nàng lại mơ thấy rừng hoa đào vô biên vô hạn, mơ thấy người mà nàng sơ ngộ ở rừng hoa đào.

Từ nay về sau một đêm mộng đẹp, khó được yên giấc.



_________________

Lệ Sa (hất nước lạnh): Điện hạ, nàng thanh tỉnh một chút, sau khi nắm quyền tuyệt đối không cần luyến tiếc buông ra a!

Thái Anh (lau mặt): Người cần thanh tỉnh một chút phải là nàng! Điều bản công chúa luyến tiếc buông tay, ngoại trừ nàng thì không có thứ gì khác.

Lệ Sa (ngượng ngùng giấu chậu nước): A.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro