Chap 62: Đánh Nghiêng Bình Giấm Chua
Lệ Sa trời sinh tính tình trong sáng vô tư, cơ hồ sẽ không nói dối. Đặc biệt là khi đối mặt với Thái Anh, sự cảnh giác của nàng cũng giảm đến mức thấp nhất, thế nên thỉnh thoảng nàng sẽ nói mà không kịp suy nghĩ.
Vào lúc này, đối mặt với lửa giận đột ngột của Thái Anh, Lệ Sa vốn không ngốc, rốt cuộc cũng kịp phản ứng lại. Trong lòng nàng tức khắc chột dạ một chút, không biết vì sao nghĩ tới kiếp trước ở Hàn Lâm Viện nghe được một ít lời đồn. Nghe nói chưởng viện học sĩ đại nhân thập phần sợ vợ, thường xuyên khiến cho phu nhân nhà mình không cao hứng, về nhà phải quỳ ván giặt đồ.
Lời đồn này có thể tin nửa đoạn trước, nhưng phần sau phỏng chừng chính là nhóm đồng liêu thêm mắm thêm muối, cũng không đáng tin.
Nhưng mà giờ này khắc này, Lệ Sa mạc danh cảm thấy người sẽ quỳ ván giặt đồ kia sẽ là mình...
Giật mình nhận ra, đối diện với ánh mắt Thái Anh không nói rõ ràng không bỏ qua, Lệ Sa thật cẩn thận nói: "Là, là trước kia hoa khôi dạo phố, nên từng nhìn thấy."
Thái Anh nghe vậy, không mấy tin tưởng nhìn nàng, thật sự là Lệ Sa ở trước mặt nàng sẽ không nói dối: "Còn có gì nữa?"
Lệ Sa càng chột dạ, ánh mắt liếc trái liếc phải, lại nhìn về hướng Tam hoàng tử phi hai người, cuối cùng vẫn là gục đầu xuống thành thật đáp: "Còn có lúc trước, sau khi có tên trong bảng danh sách thi hội, bị mấy người cùng khoa kéo đến Xuân Phương Lâu uống vài chén rượu." Nói xong, nàng ngẩng đầu thoáng nhìn Thái Anh, nhấn mạnh: "Thật sự cũng chỉ uống vài chén rượu mà thôi, ta cái gì cũng chưa làm."
Nàng còn có thể ở thanh lâu làm gì được, không sợ bị người khác nhìn thấu thân phận mà bỏ mạng nhỏ sao?
Thái Anh nghe vậy thì liếc mắt một cái, biết rõ Lệ Sa sẽ không dây dưa với nữ tử khác, nhưng biết được nàng từng đi đến Xuân Phương Lâu, trong lòng vẫn nhịn không được mà phiếm toan. Nàng lập tức đối với Lệ Sa cũng không có sắc mặt tốt, dáng vẻ tức giận rõ ràng chính là đang đợi người đến dỗ.
Lệ Sa lúc này cũng không trì độn, nàng vẫn còn nhớ rõ ngày ấy say rượu, Thái Anh đề ra yêu cầu với nàng: Không được tiếp tục nhìn cô nương khác, nam nhân khác cũng không được! Trong mắt nàng chỉ có thể có nàng ấy!
Tiểu công chúa bá đạo vô cùng, nhưng mỗi khi nhớ tới những chuyện này, trong mắt Lệ Sa đều hiện lên ý cười. Nàng tiến đến bên người Thái Anh, nhỏ giọng dỗ dành: "Anh Nhi đừng nóng giận. Sau này ngoại trừ ngươi, ta sẽ không nhìn đến cô nương khác."
Thần sắc Thái Anh có chút hòa hoãn, nhưng vẫn như cũ quay đầu đi, không để ý tới nàng.
Lệ Sa liền tự giác vòng đến bên kia, lại lôi kéo ống tay áo nàng ấy, nhẹ nhàng lắc lắc, đôi mắt đen nhánh trong trẻo đáng thương hề hề nhìn nàng: "Ta biết sai rồi, sau này cũng không dám nữa. Ngươi muốn làm sao trút giận đều được, chúng ta thật vất vả mới được gặp nhau, Anh Nhi đừng không để ý tới ta mà."
Nàng thức thời không tìm cách thoái thác, không có nói đi đến Xuân Phương Lâu đều là chuyện của kiếp trước, nhận thức Tần khanh càng là chuyện của kiếp trước. Bởi vì kiếp trước, nàng đã thuộc về tiểu công chúa, người trước mắt đã cùng nàng dây dưa hai đời, càng có quãng đời còn lại cần cộng độ bên nhau.
Thái Anh liếc nhìn nàng một cái, bỗng nhiên giơ tay véo lỗ tai nàng: "Vậy ngươi nói cho ta, ngươi còn đi đến nơi nào nữa?"
Lệ Sa nghe vậy thì vội lắc đầu: "Không có, không có, thật sự không có, thân phận của ta như thế, nào dám chạy tới mấy nơi đó? Hơn nữa, ở trên Quỳnh Lâm Yến được bệ hạ tứ hôn, sau đó cũng không ai dám lôi kéo ta tới những nơi như vậy."
Thái Anh sau khi nghe xong lại hừ nhẹ một tiếng, lúc nói chuyện vẫn như cũ mang theo chút ghen tuông: "Vậy ý người là, nếu có thể đi, nếu dám đi, nếu còn có người mời ngươi đi, thì ngươi cũng sẽ đi sao?"
Lệ Sa lần đầu cảm nhận được nữ nhân soi mói từng chữ để bắt lỗi lại đáng sợ đến vậy, lập tức không dám tiếp tục giải thích nhiều, sợ nhiều lời sẽ nhiều sai. Liền chỉ phải kiên trì không ngừng lặp lại: "Sẽ không, ta mới không thèm đi đến những nơi đó, ta có Anh Nhi là đủ rồi."
Có lẽ là câu cuối cùng "Ta có Anh Nhi là đủ rồi" đã trấn an được Thái Anh, công chúa điện hạ rốt cuộc buông tha Lệ Sa. Bàn tay véo lỗ tai nàng từ đầu đến cuối cũng không dùng lực, chỉ vào lúc này mới nhéo nhéo vành tai nàng, nói thầm một câu: "Vậy lần này ta sẽ buông tha ngươi."
Lệ Sa như được đại xá, giữa trán đều toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Lúc này lại chỉ dám cười cười lấy lòng Thái Anh, lại chỉ vào Tam hoàng tử phi cùng Tần khanh ở phía xa, nói: "Anh Nhi ngươi xem, các nàng giống như đã nói xong, hẳn là phải đi."
Hai người lúc nãy một người chỉ lo ghen, một người chỉ lo giải thích, ngay cả chính sự đều quên mất, đến khi hoàn hồn thì hai người ở phía xa đã nói xong, cũng phải rời đi.
Thái Anh quay đầu nhìn theo hướng Lệ Sa chỉ, phản ứng đầu tiên lại là che đi đôi mắt của Lệ Sa, ngữ khí mạc danh nói: "Không phải ngươi nói sẽ không nhìn đến cô nương khác sao?"
Lệ Sa đột nhiên bị che đôi mắt, vô tội chớp chớp mắt, lông mi dài xẹt qua lòng bàn tay Thái Anh, mang theo một chút ngứa ngáy. Nàng cũng không biện bạch gì với tiểu công chúa đang cáu kỉnh, sau khi lên tiếng thì ngoan ngoãn thật sự nhắm hai mắt lại.
Trong mắt Thái Anh hiện lên ý cười, nghiêng người về phía trước hôn lên khóe môi Lệ Sa. Cảm giác được lông mi áp lên lòng bàn tay nàng hơi run rẩy, nàng lại triệt để rời đi, không để ý tới nàng ấy, đem ánh mắt hướng về hai nữ tử kia ở phía xa.
- --
Thái Anh đương nhiên không quen biết hoa khôi đầu bảng Xuân Phương Lâu, nhưng nàng không hề nghi ngờ lời của Lệ Sa, như vậy Tam hoàng tử phi cùng Tần khanh tiếp xúc cũng trở nên ý vị sâu xa.
Nhìn theo Tần khanh cùng Tam hoàng tử phi tách ra. Dáng người yểu điệu của người trước thực mau biến mất, mà Tam hoàng tử phi đứng ở tại chỗ có chút nôn nóng đi dạo vài bước, sau đó cũng rời đi theo hướng Đại Hùng Bảo Điện.
Thái Anh nắm tay Lệ Sa, tìm một chỗ yên lặng khác, lúc này mới hỏi: "Anh Nhi ngươi nói, Tam hoàng tẩu của ta cùng Tần khanh ở chùa Hộ Quốc lén lút gặp nhau, rốt cuộc là vì cái gì?"
Lệ Sa nghe nàng nhắc tới Tần khanh, trong lòng còn có chút sợ hãi, bởi vậy sau khi cân nhắc kĩ lưỡng một lúc lâu mới nói: "Đại khái hẳn là vì Tam hoàng tử."
Là Tam hoàng tử trêu hoa ghẹo nguyệt, lưu luyến hoa khôi, cho nên hiện tại tới tìm hoàng tử phi thỉnh cầu? Người bình thường cũng không gan đến như vậy, huống chi Tam hoàng tử hiện giờ đang ở Bắc Cương nguy hiểm vô cùng, nếu thật là chuyện phong nguyệt, Tam hoàng tử phi cũng không có tâm tư để ý tới. Còn nữa, hai người lúc nãy tuy bị phân tâm, nhưng cũng chú ý tới tư thái của hai người kia lúc nói chuyện, rõ ràng là ngang hàng, thậm chí Tần khanh còn chiếm ưu thế hơn.
Đây là tình huống gì, sẽ khiến cho một hoàng tử phi đối mặt với một nữ tử thanh lâu, thế nhưng bị đối phương chiếm cứ chủ đạo trước đây? Tam hoàng tử phi tuy có chút mềm yếu, nhưng nàng ta xuất thân cao quý vốn cũng không phải tùy ý đắn đo, trừ phi đối phương còn có thế lực khác.
Thái Anh nháy mắt ngầm hiểu, lại từng trải qua kinh nghiệm ở kiếp trước, liền dễ dàng đoán được thế lực theo dõi Tam hoàng tử là nhà ai. Thần sắc nàng phức tạp tức khắc nhìn về phía Lệ Sa: "Lệ Sa ngươi nói thật với ta, nhà ngươi có phải hay không còn mở thanh lâu?"
Lệ Sa nghe được lời này, da đầu suýt nữa nổ tung, vội vàng nói: "Ta không phải, ta không có, ta chỉ làm ăn đứng đắn mà thôi!"
Dáng vẻ nàng ấy kinh hoàng, một chút cũng không giống làm bộ. Thái Anh nhìn thấy, tâm tình vốn dĩ trầm ngưng cũng đều không rảnh lo, cong môi nở nụ cười. Thật ra thì, cũng là nàng suy nghĩ vội vàng, chẳng qua là thấy được Tần khanh mà thôi, liền đã liên tưởng rất nhiều, thế cho nên Lệ Sa cũng không thể đuổi kịp tiết tấu của nàng. Có lẽ cũng không phải là không đuổi kịp, nàng ấy thuần túy chính là sợ bình dấm chua lại lật đổ, không biết làm sao để hống.
Mãi đến khi thấy Thái Anh cười, thần kinh căng chặt của Lệ Sa mới hơi thả lỏng lại. Tuy nhiên, nàng vẫn là nghiêm túc giải thích: "Xuân Phương Lâu cùng ta thật sự không quan hệ, chuyện làm ăn Tề bá giao cho ta đều thực sạch sẽ." Nói xong, nàng dừng một chút mới nói tiếp: "Nhưng mà, tin tức Tề bá tiết lộ cho ta từ trước đến nay rất có hạn, hơn nữa Tạ Viễn cùng Lương Quốc liên hệ chỉ sợ không chỉ có một mình Lạp gia."
Nói là vậy, nhưng thật ra đầu óc của hai người gần đây đều nghĩ đến âm mưu của Tạ Viễn, cho nên suy nghĩ sự tình cũng không khỏi cực đoan. Có lẽ Tam hoàng tử phi cùng Tần khanh gặp nhau là có nguyên nhân khác, căn bản không như các nàng nghĩ?
Thậm chí, kinh thành thủy thâm, tiếp xúc với Tam hoàng tử phi không nhất định là người của Tạ Viễn.
Thái Anh gật gật đầu, dáng vẻ như đang suy tư gì đó: "Chờ quay đầu lại, ta sẽ lệnh thám thính nhìn chằm chằm Xuân Phương Lâu, có lẽ là sẽ có thu hoạch." Nàng nói xong, đôi mắt xinh đẹp chợt chuyển, đột ngột nói: "Hoặc là ta nên tự mình đi một chuyến nhìn xem?"
Lệ Sa nghe vậy, đôi mắt đều trừng lớn thêm hai phần.
Thái Anh thấy vậy, ý cười trong mắt chợt lóe qua, trên mặt vẫn duy trì dáng vẻ nghiêm trang, sờ sờ khuôn mặt Lệ Sa: "Trùng hợp Lệ Sa quen thuộc nơi đây, không bằng ngươi dẫn ta đi được không?"
Lệ Sa sau khi nghe xong, sắc mặt đều thay đổi, vừa giận dỗi vừa dọa nạt. Ngẫm đến chuyện ngày mai có ngự sử tham tấu, nói phò mã dắt theo Kỳ Dương công chúa cùng nhau dạo thanh lâu, kia sẽ là cảnh tượng như thế nào? Quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ!
Nhưng so với việc ngày sau bị ngự sử tham tấu, Lệ Sa giờ phút này hiển nhiên càng để ý chuyện của bản thân. Nàng lập tức nhíu mày, chặt chẽ nắm lấy bàn tay đang vuốt ve mặt nàng: "Công chúa chớ có vui đùa, ta một chút đều không muốn đùa giỡn với ngài."
Ngay cả Anh Nhi nàng cũng không gọi, rõ ràng là đang tức giận.
Thái Anh thử giật giật tay, nhưng không thể thoát khỏi tay nàng, vì thế đành phải vươn một cái tay khác nhéo nhéo mặt đối phương: "Như thế nào, chỉ cho phép ngươi đi, liền không cho phép ta đi kiến thức một chút sao?"
Lệ Sa nghe vậy, tức khắc giống như quả bóng cao su bị chọc thủng, co rúm lại một chút. Nhưng nàng tự động viên để chính mình có thêm đủ khí, cũng không nói lời nào, vẫn nắm lấy tay Thái Anh không bỏ, chỉ là ánh mắt nhìn về phía người trong lòng trở nên tức giận chua lòm.
Thái Anh rốt cuộc vừa lòng, con ngươi cất giấu ý cười cong lên, ra vẻ thỏa hiệp mà thở dài: "Được được được, đều nghe ngươi, ta không đi là được." Nói xong, nàng liếc nhìn thần sắc của Lệ Sa, lại nói thêm một câu: "Không dễ gì được ra cung, còn phải quay về trước khi cửa cung đóng, kỳ thật cũng không có thời gian đi trau dồi kiến thức, thật là đáng tiếc."
Lệ Sa vốn bởi vì quan tâm sẽ loạn nên cũng không kịp nghĩ rõ, nghe xong lời này mới hậu tri hậu giác ý thức được Thái Anh thật sự chỉ là đùa giỡn nàng. Nàng có chút tức giận lại có chút buồn cười, tuy nhiên thực mau cũng đã minh bạch dụng ý của Thái Anh. Thật cẩn thận giải thích với nàng ấy căn bản vô dụng, công chúa điện hạ lòng dạ hẹp hòi đánh nghiêng bình giấm chua, làm sao đi nữa cũng phải muốn người khác cùng ghen cùng đau xót.
Trong lòng Lệ Sa còn chưa hết ghen tuông, tức giận liếc nhìn nàng một cái, rốt cuộc buông tay Thái Anh. Nhưng lần này ngược lại, Thái Anh không buông tay, còn thuận thế đem ngón tay len lỏi vào ngón tay nàng, cùng đối phương mười ngón tay đan xen.
Công chúa điện hạ chớp chớp mắt, ngón cái nhẹ nhàng cọ cọ trên mu bàn tay Lệ Sa, lại dùng ngữ khí vô cùng đứng đắn mà nói: "Được rồi, chúng ta không đề cập đến chuyện này nữa. Trì hoãn hồi lâu, cũng đến lúc chúng ta nên nói chính sự."
________________
Thái Anh (hừ nhẹ): Ta hiện tại còn ở trong cung, không có thời gian đi kiến thức, chờ sau này ra cung lập phủ...
Lệ Sa (ghen): Ra cung lập phủ thì ngươi muốn làm cái gì?
Thái Anh (ôm lấy phò mã hôn một cái): Thành hôn rồi ra cung, đương nhiên là muốn cùng ngươi hảo hảo sinh hoạt!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro