Chap 92: Cố Ý Đúng Hay Không
Sau khi Tề Vương rơi đài, trong triều dường như đã bình tĩnh trở lại, Lệ Sa cùng Thái Anh cũng chỉ là nói chuyện phiếm một hồi, cũng không tiếp tục để tâm đến việc này.
Hai người vẫn trải qua những ngày tháng của mình, mãi cho đến khi ngự y của Thái Y Viện xách theo hòm thuốc tới cửa.
Lúc đó, Thái Anh đang dính dính Lệ Sa, thương lượng hai ngày sau là ngày hưu mộc, lúc đó sẽ đi đến thôn trang ở ngoài thành chơi, còn thuận tiện hái nho.
Đột nhiên nghe được Chỉ Đinh truyền đến tin tức, các nàng không khỏi sửng sốt: "Trong phủ không có ai sinh bệnh, vì sao ngự y đột nhiên tới cửa?"
Nói xong, Thái Anh quay đầu nhìn Lệ Sa, chợt nghĩ lấy thân phận Lệ Sa mà nói, căn bản không có khả năng thỉnh ngự y.
Lệ Sa lại nắm tay nàng, ở bên tai nàng nói nhỏ một câu: "Vạn Thọ Tiết ngày đó, bệ hạ có nói là muốn phái ngự y tới."
Thái Anh rốt cuộc nhớ tới chuyện này, nàng lúc ấy còn có chút luống cuống, nhưng cũng đã được Lệ Sa trấn an.
Sau đó, Tề Vương lại xảy ra chuyện long ngư, cũng làm hỏng một hồi cung yến, ngay cả sinh thần lần thứ 50 của hoàng đế cũng trôi qua không được tốt lắm.
Cho tới bây giờ cũng đã hơn một tháng, Tề Vương đều bị giam cầm, Thái Anh còn tưởng rằng hoàng đế trừng phạt nhi tử rất vui vẻ, sớm đã quên mất chuyện này.
Nghĩ đến đây, Thái Anh rốt cuộc hoàn hồn.
Đại khái chính là bởi vì Tề Vương bị giam cầm, nhi tử gần như bị trừng phạt xong, hoàng đế mới lại nghĩ tới nàng, lúc này mới phái ngự y đến đây đi?
Nói thật, hoàng đế quan tâm đến con nối dõi của nữ nhi, thậm chí một tháng trôi qua còn có thể nhớ đến một câu thuận miệng như vậy.
Nếu để các công chúa khác biết được nàng được hoàng đế để tâm đến thế, e là đều có thể ghen ghét đến đỏ mắt.
Nhưng Thái Anh thật sự không muốn loại ân sủng như vậy, nàng sầu đến nhăn lại mày, nói với Lệ Sa: "Không hảo cự tuyệt ngự y phụ hoàng phái tới, không bằng nàng trốn đi, ta tự mình đi gặp nàng ta là được."
Lúc này, Chỉ Đinh còn ở bên cạnh chờ đáp lời, nghe vậy thì kinh ngạc liếc nhìn vợ chồng son một cái.
Nàng làm nữ quan đi theo bên người Thái Anh nhiều năm, kỳ thật khá nhạy bén, nàng liền biết ngự y tới cửa là vì chuyện gì.
Kỳ thật, đối với nàng, như vậy cũng không có gì không tốt, điện hạ cùng phò mã thành hôn ba năm nhưng vẫn không có hậu tự, cả ngày ôm Lạp Sanh thân cận, nàng nhìn cũng sốt ruột, chỉ hận không thể bắt hai người vội vàng sinh hài tử mới tốt.
Nhưng hiện tại lại làm sao đây? Điện hạ để phò mã đi trốn, chẳng lẽ phò mã thật sự có vấn đề gì sao? Nhưng thân là nữ quan bên cạnh, hai người có bao nhiêu ân ái nàng là biết đến, thậm chí nói một câu đi quá giới hạn, một chút chuyện khuê phòng của hai người, nàng cũng không phải hoàn toàn không rõ ràng lắm...!
Chỉ Đinh còn chưa kịp định thần, liền thấy Lệ Sa lắc đầu nói: "Bệ hạ phái ngự y tới, đó là phải xem bệnh cho hai người chúng ta. Nàng để ta đi trốn thì có thể tránh thoát lần này, nhưng lần sau cũng còn có ngự y đặc biệt tiến đến, như vậy thì có ý nghĩa gì?"
Nhưng Thái Anh nghe xong lời này, lông mày nàng lại càng nhíu chặt hơn: "Vậy nàng nói phải làm sao bây giờ?"
Lệ Sa đứng dậy, chỉnh lại quần áo, thong thả ung dung nói: "Đi gặp là được. Bệ hạ luôn tin tưởng ngự y của Thái Y Viện, chỉ cần chẩn bệnh ra hai người chúng ta không có vấn đề, cũng sẽ không có lần sau."
Nàng nói vô cùng tự tin, tức khắc khiến cho Chỉ Đinh vừa mới nghi ngờ "Phò mã không được" điểm này cũng biến mất.
Nhưng mà Thái Anh nghe được lời này lại có chút sốt ruột, nàng duỗi tay kéo lại tay Lệ Sa, ngại còn có người khác ở đây nên không tiện nói cái gì nữa, nhưng một đôi mắt đẹp rõ ràng rất lo lắng.
Trừ cái này ra, cũng còn có hai phần nghi hoặc.
Lệ Sa đương nhiên đem thần sắc của nàng thu hết vào đáy mắt, liền cười nói: "Không có việc gì, đi gặp ngự y một lát là được. Chờ chúng ta trở về, lại tiếp tục nói đến chuyện đi thôn trang, đến lúc đó mang theo A Sanh đi xem."
Thái Anh hiểu rõ Lệ Sa, thấy nàng trấn định tự nhiên như vậy, liền đoán được nàng không lo ngại gì.
Nhưng y thuật của ngự y tinh vi, nàng rốt cuộc dùng thủ đoạn gì che giấu đối phương tra xét, không để hắn phát hiện ra thân phận đây?
Mang theo nghi ngờ này, Thái Anh cuối cùng là bị Lệ Sa dắt đến tiền đình đi gặp ngự y.
- --
Hoàng đế hiển nhiên rất sủng ái Thái Anh, không lâu sau còn nhớ rõ muốn phái ngự y tới vì nữ nhi và con rể bắt mạch, thậm chí phái đến vẫn là người tài nổi danh của Thái Y Viện, cũng là ngự y hoàng đế tin cậy nhất.
Thái Anh nhìn lão ngự y đầu tóc hoa râm, ánh mắt lại chuyển tới ngón tay hắn đang đặt ở mạch của Lệ Sa, trong lòng có chút chột dạ.
Lão ngự y nhắm mắt bắt mạch cũng không có nhận thấy ánh mắt công chúa điện hạ rối rắm lo lắng, ngược lại là Lệ Sa trước tiên liền phát hiện.
Nàng cười cười với Thái Anh, nụ cười nhẹ nhàng lại thong dong, thầm lặng mà trấn an.
Tiếng lòng căng chặt của Thái Anh rốt cuộc cũng được sự bình tĩnh của Lệ Sa trấn an, nàng thoáng hòa hoãn một chút.
Nhưng mà không đợi nàng thở ra một hơi, đã thấy lão ngự y bắt mạch thu hồi tay, đôi mắt khép lại cũng mở ra, trong mắt trầm tĩnh có thần.
Trong nháy mắt, Thái Anh lại trở nên khẩn trương.
Nàng cắn môi dưới, đầu tiên là quan sát thần sắc của lão ngự y, thấy trên mặt hắn cũng không có gì dị thường, lúc này mới có dũng khí hỏi: "Trần ngự y, thân thể phò mã như thế nào?"
Lão ngự y hơi hơi gật đầu với Thái Anh, nói: "Điện hạ yên tâm, thân thể phò mã khỏe mạnh. Chỉ là gần đây thời tiết nóng nực, hơi có chút thượng hòa, uống chút trà lạnh hạ hỏa là được, không có gì trở ngại."
Hầu hết thân thể người trẻ tuổi đều không tồi, đặc biệt là người đã từng tập võ, không có thói quen xấu như Lệ Sa, ngự y xem khí sắc cũng không cảm thấy nàng có bệnh.
Duy nhất chút chuyện mà hoàng đế công đạo, hắn sau khi khám qua cũng không phát hiện có dị, nghĩ đến vấn đề không phải ở trên người phò mã.
Thái Anh nghe được lời này của thái y thì âm thầm nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại may mắn lại cảm thấy nghi hoặc.
Nàng trộm liếc nhìn Lệ Sa, cũng không tiện lập tức hỏi gì, chỉ có thể tạm thời kiềm chế sự tò mò, nói: "Vậy thì tốt."
Lời vừa nói, lại thấy lão ngự y nhìn nàng, thấy nàng nhìn qua thì hắn duỗi tay ra hiệu: "Thần vì điện hạ thỉnh mạch."
Thay chính mình bắt mạch, Thái Anh không hề lo lắng.
Nàng vươn tay, xốc lên một chút ống tay áo, lộ ra cổ tay mảnh khảnh trắng nõn.
Lại thấy lão ngự y cầm khối lụa bao phủ cổ tay nàng, lúc này mới đem ngón tay đè lên mạch tượng, bắt đầu bắt mạch.
Thái Anh chờ lão ngự y bắt mạch xong, trong lòng thế nhưng không thèm để ý, vì vậy thản nhiên nhìn Lệ Sa ở bên cạnh.
Chờ thêm một lát sau, Thái Anh thu hồi ánh mặt rồi nhìn đến khuôn mặt ngự y, mới phát hiện biểu tình của hắn nghiêm túc rất nhiều so với lúc nãy bắt mạch cho Lệ Sa, xem thần sắc liền biết không có dễ dàng như lúc nãy giúp Lệ Sa bắt mạch.
Cái này làm cho Thái Anh trong lòng luống cuống một chút, không đợi lão ngự y khám xong mạch liền hỏi: "Làm sao vậy, là ta có cái gì không khỏe sao?"
May mà lão ngự y bắt mạch cũng khám gần xong, hắn nghe vậy thì thu hồi tay, lại mở to mắt tinh tế nhìn sắc mặt Thái Anh.
Cuối cùng hắn nói một đống thuật ngữ Thái Anh nghe không hiểu, khi Thái Anh như lọt vào trong sương mù thì tổng kết: "Thần biết điện hạ cùng phò mã dưới gối hư không, bệ hạ cũng càng khẩn trương, nhưng vạn sự còn cần phải tiết chế. Như thế lâu dài, với con nối dõi cũng không có chỗ tốt."
Lời cuối cùng hắn tổng kết, Thái Anh nghe hiểu, gương mặt trắng nõn của nàng ngay lập tức đỏ bừng.
Nàng cùng Lệ Sa ở bên nhau từ trước đến nay đều hài hòa, chỉ là gần nhất không biết vì sao, người này buổi tối trở nên nhiệt tình rất nhiều.
Mà buổi sáng, Thái Anh ngoại trừ eo có chút đau, kỳ thật cũng không chán ghét như thế, ngược lại còn có chút thích thú.
Nào biết quay đầu đã bị ngự y khám ra, còn bị yêu cầu phải tiết chế.
Đề tài này, cho dù người đối diện là ngự y, cũng đã đủ xấu hổ.
Thái Anh có chút quẫn bách quay mặt đi, không dám đối diện với ánh mắt lão ngự y, vẫn là Lệ Sa ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng mở miệng nói: "Chúng ta đã biết, sau này chắc chắn sẽ cẩn thận." Nói xong lại hỏi: "Không biết trên người điện hạ còn có gì khác không ổn?"
Lão ngự y hiểu biết rộng, tất nhiên nhìn ra vợ chồng son xấu hổ, thế nhưng tuổi trẻ khí thịnh, chuyện này cũng không tính là gì.
Hắn khám qua mạch, cảm thấy bệ hạ đại khái là nhiều lo lắng, chỉ là duyên phận hai người chưa tới, vì thế nói: "Không có gì, thân thể điện hạ rất tốt. Có một chút không đủ, ngày thường chú ý chế độ ăn uống và sinh hoạt hàng ngày, điều trị một ít là được, cũng không cần phải uống thuốc."
Nói xong lời này, lão ngự y lại dặn dò một trận, Lệ Sa nghe được liên tục gật đầu.
Chờ đến khi tiễn lão ngự y hồi cung phục mệnh, Lệ Sa cũng trộm nhẹ nhàng thở ra, vừa mới quay đầu, lỗ tai nàng liền bị nhéo.
Bên tai truyền đến giọng nói Thái Anh hiếm thấy nghiến răng nghiến lợi: "Nàng cố ý, đúng hay không?"
Lệ Sa vừa nghe liền biết nàng đang nói đến chuyện gì, nàng dùng tay yếu ớt che chở lỗ tai bị nhéo, có chút chột dạ: "Kia cái gì, Anh Nhi nàng xem, hiện tại không phải khá tốt sao. Ngự y đi một chuyến này, bệ hạ biết thân thể ta và nàng đều không có việc gì, sau này cũng có thể sống yên ổn không ít."
Mặt Thái Anh lúc này hồng hồng, cũng không phải xấu hổ mà là vì tức giận, nhéo lỗ tai Lệ Sa cũng thật sự dùng vài phần lực.
Sống hai đời, Thái Anh cảm thấy hôm nay là ngày mất mặt nhất.
Không nói đến việc ngay cả chuyện khuê phòng đều bị người khám ra, thậm chí còn bị ngự y ân cần dạy bảo.
Có trời mới biết, nàng lúc ấy hận không thể có vết nứt trên mặt đất, trực tiếp chui vào cũng miễn cho không mặt mũi gặp người.
Lệ Sa thấy nàng thật sự tức giận, cũng chỉ có thể xin khoan dung.
Nhưng nàng lại có thể có biện pháp nào đây? Phàm là hoàng đế có nửa điểm nghi ngờ, không nói cái khác, thi thoảng phái ngự y tới trong phủ thay nàng bắt mạch, thân phận nàng liệu có thể bảo mật hay không, liệu còn có thể tiếp tục trải qua ngày tháng như vậy hay không?
Hiện giờ tuy rằng xấu hổ như vậy, nhưng người trẻ tuổi huyết khí phương cương, ai có thể nói gì được?
Thái Anh tức giận một hồi, Lệ Sa cuối cùng đều phải làm nũng mới miễn cưỡng đổi được một ánh mắt của công chúa điện hạ: "Không đề cập tới cái này. Nàng nói xem, nàng làm sao có thể giấu được ngự y bắt mạch? Vị Trần ngự y này chính là người tài nổi danh Thái Y Viện."
Nói đến chính sự, Lệ Sa cũng không gạt nàng, lập tức từ trong tay áo móc ra một cái bình sứ, đưa cho Thái Anh xem: "Tề bá lệnh người tìm thấy dược, sau khi ăn vào có thể tạm thời thay đổi mạch tượng, khiến người khám không ra mạch tượng ta có dị."
Thời trẻ Tề bá đã muốn cho Lệ Sa làm thế thân của Lạp Khải Thành, bởi vậy chuẩn bị không ít để nữ giả nam trang.
Thế nhưng kia cũng là lâm thời che lấp, vẫn là sau này Lệ Sa làm phò mã, liên lụy càng lúc càng lớn, Tề bá mới lại để bụng thay nàng chuẩn bị nhiều hơn.
Trong đó, dược này là năm ngoái mới tìm thấy, Tề bá vì thế cũng phí không ít tâm tư.
Thái Anh nghe vậy thì cầm lấy bình sứ, cũng không mở ra xem, chỉ tỉ mỉ nhìn cái bình một lúc lâu.
Sau đó nàng bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Lệ Sa: "Ăn dược này vào, chính là có cái gì không tốt hay không?"
Lệ Sa vẫn là ăn ngay nói thật: "Một hai lần thì không sao, nhưng ăn nhiều xác thật có hại cho thân thể.".
Thái Anh nghe đến đó thì đưa bình sứ cho Lệ Sa, rốt cuộc cũng không còn tức giận chuyện nàng hại mình mất mặt.
Thôi, xảy ra chuyện này cũng tốt, phụ hoàng biết được tin tức cũng sẽ không tiếp tục hoài nghi phò mã không được.
Mà ngự y không hề tới cửa, đối với các nàng mới là tốt nhất.
Lệ Sa thấy thần sắc nàng hòa hoãn, trong lòng cũng an tâm một chút, biết sự tình hơn phân nửa xem như kết thúc.
Vì thế nàng cẩn thận kéo kéo ống tay áo Thái Anh, hỏi: "Điện hạ, hưu mộc chúng ta còn đi đến thôn trang chơi sao?"
Thái Anh vẫn là tức giận liếc nhìn nàng một cái, lại nói: "Đi."
________________
Lệ Sa (nghiêm trang): Không thể để bệ hạ cảm thấy ta không được, do đó hoài nghi thân phận của ta, cho nên vẫn là giải quyết vấn đề từ căn nguyên đi.
Thái Anh (nghiến răng nghiến lợi): Lần sau lại không thương lượng với ta nữa, ta liền cắn nàng!.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro