Chương 6-7: Gia sư


Hương thơm táo xanh tràn ngập trong phòng, Chaeyoung ghé vào giường lớn, kế bên có một chồng sách, đang mơ mơ màng màng ngủ thiếp.

"Tiểu Chaeng?" Một nữ nhân đẩy cửa phòng đi vào, thấy Chaeyoung dựa mép giường ngủ quên, vỗ vỗ sau lưng nàng: "Tiểu Chaeng."

Bà là mẹ của Chaeyoung - Lương Mẫn Trân.

Nửa tháng trước, Lương Mẫn Trân cùng ba Park - Park Thiên Vinh đi du lịch về, phát hiện con gái cưng vốn không thích cùng người nhà giao lưu giờ lại mềm mại đáng yêu, hơn nữa còn ngoan ngoãn hơn nhiều.

Thời điểm được con gái chạy tới nhào vào lòng, nội tâm hai vợ chồng có cùng một suy nghĩ: Có phải Park Tri Hành cấy vào người Chaeyoung con chíp điện tử gì không? Hay Tiểu Chaeng gây đại họa, muốn lấy lòng hai người để bọn họ thay nàng đỡ lời trước mặt con trai lớn?

Nhưng thời quan qua nhìn mặt Park Tri Hành luôn treo ý cười, Chaeyoung thì tỉ mỉ quan tâm, ý tưởng này dần bị tiêu diệt. Hoàn toàn tiếp nhận con gái đã trưởng thành!

Ở nhà nửa tháng, hai vợ chồng luôn được Chaeyoung dính lấy nũng nịu, nên khi biết nàng bỏ học một năm rưỡi cũng không tức giận, chỉ nói với Park Tri Hành: "Không trốn cũng đã trốn rồi, con còn so đo cái gì? Hiện tại không phải Tiểu Chaeng siêng năng hơn rồi sao? Nghiêm túc học hành, bây giờ cố gắng bù lại là được. Vất vả lắm Tiểu Chaeng mới vui vẻ tươi cười với chúng ta, con đừng tối ngay đen mặt dọa nàng."

Vốn dĩ muốn mẹ la rầy em gái vài câu, ai ngờ bị giáo dục ngược lại: "?" Mặt Park Tri Hàng còn đen hơn.

Chaeyoung nghe có người gọi mình, mơ hồ mở to mắt, thấy rõ người đến liền ngồi dậy cọ cọ bả vai Lương Mẫn Trân, thấp giọng nói: "Mẹ!"

Kiếp trước nàng không bao giờ thân mật với Lương Mẫn Trân, chờ khi nhận thức được đã không còn cách cứu vãn.

Ngày đầu tiên trọng sinh, nàng hy vọng Lương Mẫn Trân cùng Park Thiên Vinh có ở nhà, nhưng hai người ra nước ngoài du lịch, sở dĩ nàng không gọi điện cho hai người vì nàng không muốn thông qua máy móc lạnh như băng bày tỏ nỗi lòng, nàng chỉ muốn được ôm chặt ba mẹ, cảm nhận độ ấm và nói 'Con thương hai người!'.

Lương Mẫn Trân ừ một tiếng nói: "Tỉnh tỉnh, lão sư tới, đang chờ con."

Chaeyoung nghe hai chữ 'Lão sư' thì hoàn toàn thanh tỉnh.

Một tháng trước, Chaeyoung đến trường học, mới hoàn thành một tiết thì được thông tri yêu cầu nàng đến gặp phụ đạo viên.

Dưới cái nhìn chằm chằm của những bạn học khác, Chaeyoung đứng dậy một mình đi tới văn phòng, nàng còn tưởng phụ đạo viên cảm thấy nàng lạc đường biết quay lại, hoặc muốn giới thiệu học sinh mới nên cho tìm nàng.

Khi vừa đến cửa văn phòng, Chaeyoung nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười của phụ đạo viên cùng sắc mặt âm trầm của Park Tri Hành, lúc này mới ý thức, nàng sai rồi, sai mười phần. Không gọi điện cho trợ lý Mộc thì mọi chuyện không bại lộ. Chaeyoung nhanh chân muốn rời đi, nhưng bị Park Tri Hành lớn tiếng gọi lại.

Bước vào trong, Chaeyoung liền nghe:

"Tiền tiêu vặt mỗi tháng bị trừ một nửa."

"Hôm nay bắt đầu ngoan ngoãn đi học cho anh."

"Từ nay về sau, mỗi ngày anh sẽ em đến trường, Mộc Diệp slà người đón em về nhà."

"Chuông vào tiết vang lên rồi, em đi học đi."

Chaeyoung nghe câu này giống như rút được gánh nặng, đang muốn phất tay tạm biệt thì nghe Park Tri Hành bổ sung: "Em đã bỏ lỡ chương trình học kỳ một và nửa học kỳ hai, nghĩ hè anh sẽ mời gia sư tới nhà dạy bổ sung cho em."

Những câu tiếp theo đều bị Chaeyoung quăng sau đầu, nàng nhanh chân chạy về lớp học, nhưng câu cuối cùng nàng nghe được vẫn quanh quẩn trong đầu: Mời gia sư?

Những sinh viên khá giỏi có thời gian sẽ ra ngoài làm gia sư, dạy bổ sung kiến thức, mà nàng đường đường là một nữ sinh độc lập tự chủ, không ra ngoài làm gia sư thì thôi, đã vậy còn mời gia sư khác về dạy? Nói ra chắc người khác cười bể bụng.

Trong lòng nàng tưởng tượng gương mặt hơi đen, đôi mắt nheo lại sau lớp kính dày cộm.

Đơn giản là... Bá tổng văn thời xưa luôn có một định luật: Mị mị nhãn đều là quái vật!

Chaeyoung sợ.

Ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người Lương Mẫn Trân, Chaeyoung ngửa đầu thở dài một hơi. Hôm qua mới được nghỉ hè, hôm nay Park Tri Hành đã mời gia sư đến ngay. Duỗi tay nắm tay áo Lương Mẫn Trân, đong đưa qua lại, làm nũng nói: "Có thể không mời gia giáo hay không?"

"Con có thể nói với anh 2, nếu Tri Hành đồng ý thì con không cần học bù!" Lương Mẫu Trân nhìn dáng vẻ con gái, có chút đau lòng.

Chaeyoung nghe Lương Mẫn Trân nói, nàng hồi tưởng dáng vẻ lạnh lùng của Park Tri Hành, nhận mệnh hỏi: "Lão sư ở đâu?"

"Thư phòng!"

Chaeyoung thay váy dài màu trắng, tóc thả tự nhiên sau lưng, cả người nhìn vào thành thực hơn nhiều. Nàng ôm sách vở đi gặp lão sư.

Thư phòng Park gia nằm ở lầu hai, được thiết kế theo phong cách Châu Âu, trang hoàng gọn gàng.

Chaeyoung xem xong tin nhắn bạn học gửi đến, ngẩng đầu lên liền thấy lão sư ngồi trên sô pha bên bàn trà.

Lão sư có mái tóc quăn đầy nữ tính, được nhuộm màu nâu cây đay, thoạt nhìn tri thức lãnh mạc. Người này cũng mặc váy, chẳng qua so với Chaeyoung thì mộc mạc hơn nhiều, chỉ đơn giản một màu trắng, không hề có chi tiết trang trí nào. Dưới chân là đôi giày cao gót, phụ trợ cổ chân trắng nõn mảnh khảnh.

Nữ nhân chưa thấy Chaeyoung, vì nàng đang tập trung xem sách, gọng kính màu đen làm nổi bật sóng mũi vễnh cao, giữa mày lộ ra sự nghiêm túc. Chaeyoung nhìn rõ diện mạo lão sư của mình, cả người ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.

Dùng dư quang nhìn thấy Chaeyoung đến, đem tầm mắt dời từ quyển sách sang người nàng, đứng dậy tự giới thiệu: "Xin chào Park tiểu thư, tôi là gia sư của cô, Lisa!"

"Chị... Chị Lisa?"

Tại sao Lisa lại trở thành gia sư của nàng???

------------------------------------------------------------

Chương 7

Đến khi Chaeyoung ngồi xuống ghế sô pha mới phản ứng được tại sao Lisa xuất hiện ở nhà mình. Một tháng qua, luôn ở bên cạnh ba mẹ, học tập nên nàng đem cốt truyện bỏ sau đầu.

Nguyên văn, sau khi Lục Cảnh Thần ném Lisa vào buồng tắm thì bỏ đi, cô phải tự mình dùng dao nhỏ cắt vào tay, dùng đau đớn khống chế dục vọng len lỏi trong cơ thể, rồi tự mình đến bệnh viện.

Chuyện này không kết thúc như vậy, bởi vì sự tình không phát triển theo hướng ba người La Dương Tranh mong muốn, nên bọn họ tức nghẹn một bụng. Mà Lisa cũng biết bản thân bị La gia lợi dụng, cuối cùng Lisa quyết định đứt đoạn, dứt khoát kiên quyết dọn ra ngoài.

Trong lòng La Trị khó chịu, nên tìm những bệnh nhân bất mãn với Lisa, mua chuộc kêu họ kiếm cô gây hứng. Ngày nào cũng có người bất mãn, gây sự vô lý, khiến cả bệnh viện không được yên tĩnh. Không có ai đứng ra thay Lisa nói một lời, tuy viện trưởng tin tưởng khả năng của cô nhưng cũng không chịu nổi bệnh nhân phàn nàn ngày đêm, nên từ bỏ cô. Cùng ngày Lisa rời khỏi bệnh viện, cô đưa ra chứng cứ La Trị mua chuộc bệnh nhân, chứng mình bản thân trong sạch. Sau khi viện trưởng biết rõ vấn đề, lập tức mời Lisa phục chức nhưng cô thẳng thừng từ chối.

Trong quá trình náo loạn ở bệnh viện Lisa quen biết Lục Cảnh Thần, hơn nữa cô còn đồng ý làm bác sĩ riêng cho hắn.

Nguyên nhân hai người kết bạn rất đơn giản, dựa theo khuôn mẫu bình thường của tiểu thuyết: Trước khi mọi chuyện náo loạn ở bệnh viện sáng tỏ, Lisa tưởng bản thân mình có vấn đề nên đi quán bar mua say, đúng lúc Lục Cảnh Thần và bạn bè đối tác cũng đến giải trí.

Lúc ấy phong cách ăn mặc của Lisa hoàn toàn không phù hợp hoàn cảnh nên cô trở thành tâm điểm, tự nhiên hấp dẫn ánh mắt Lục Cảnh Thần theo dõi.

Chaeyoung không nhớ rõ chi tiết diễn tả nội tâm Lục Cảnh Thần, nhưng đại khái có thể tổng kết: Ở phòng khách sạn thì tạo dáng õng ẹo muốn câu dẫn mình, sao đến quán bar lại mang dáng vẻ bảo thủ như vậy? Nữ nhân này lợi hại nghĩ đủ mọi cách câu dẫn mình cho bằng được. Nhưng cũng phải chúc mừng, cô ta đã thành công.

Lục Cảnh Thần ra lệnh trợ lý điều tra thân phận Lisa. Rất nhanh chóng, trợ lý tra được mọi thứ, không chỉ vậy còn biết rõ nguyên nhân cô bất hòa với La gia, cùng việc ngày đó ở khách sạn bị em trai hạ mị dược.

Thời điểm đó một Lục Cảnh Thần giết người không chớp mắt lại có cảm giác áy náy với Lisa, chủ động giúp cô thu thập bằng chứng La Trị mua chuộc bệnh nhân. Khi Lục Cảnh Thần trầm ổn đưa chứng cứ cho Lisa, biết được chân tướng cô cũng bị nam nhân trước mặt làm cảm động.

Tiếp theo... Lisa đồng ý làm bác sĩ riêng cho Lục Cảnh Thần, dọn đến ở trong biệt thự của hắn!

Nghĩ vậy Chaeyoung thật sự nhịn không được âm thầm phỉ nhổ: Lisa là người rất thông minh, sao có thể không hiểu rõ mọi chuyện mà tự nghi ngờ khả năng của bản thân? Hơn nữa cô là người thanh lãnh cao quý sẽ không dễ dàng cảm động chỉ vì Lục Cảnh Thần giúp mình thu thập bằng chứng. Vô lý hơn là tại sao cô không tức giận khi biết Lục Cảnh Thần cho người điều tra mình???

Chaeyoung nhìn gọng kính màu đen trên mũi Lisa, lâm vào trầm tư.

Lisa phát hiện Chaeyoung khác thường, nhưng cô không hỏi, chỉ nhàn nhạt nói: "Park tiểu thư, chúng ta bắt đầu thôi!"

Chaeyoung chớp chớp mắt, vừa rồi nàng không để ý, hiện giờ Lisa xuất hiện ở chỗ này... Có phải chứng tỏ kế hoạch ngăn cản nữ chính và nam chính quen biết đã thành công? Thay đổi phát triển câu chuyện trong tiểu thuyết?

Chaeyoung mang theo mong chờ kết hợp với tiếu ý trong lời nói: "Chị Lisa, chị gọi em là Tiểu Chaeng đi, gia đình đều gọi em như vậy."

Tuy nữ sinh trước mặt nhỏ hơn mình năm tuổi, đôi khi nói chuyện cũng không rõ ràng nhưng Lisa lại cảm thấy bên ngoài Chaeyoung luôn dựng một bức màn, nhìn không rõ chân thật bên trong thế nào, cảm giác này đã có ngay lần đầu tiên gặp nàng.

Lisa từng hoàn nghi tại sao Chaeyoung lại tốt với mình nhưng ý nghĩ này được giấu kín trong lòng sau khi nàng đem ly rượu hạ mị dược cho La Trị uống. Lisa là người rất kỳ lạ, chỉ cần ai đó có hảo ý tốt, cô sẽ coi người đó là bạn bè. Nhưng nếu bị lừa gạt hay khiến cô tổn thương thì cô sẽ nhanh chóng gạt bỏ, không có chút lưu niệm.

Lisa dần quen với việc Chaeyoung muốn thân thiết với mình, gật đầu nói: "Tiểu Chaeng, chúng ta bắt đầu."

Chaeyoung nghe Lisa muốn bắt đầu công việc ngay không có chút cảm tình liền nói: "Đừng a, chị Lisa, chúng ta tán gẫu một chút trước nha, bồi dưỡng cảm tình."

Bồi dưỡng cảm tình?

Ánh mắt Lisa hơi động: "Tiểu Chaeng muốn nói gì?"

"Chị Lisa, em... Em có thể hỏi chị sao lại làm gia sư không? Còn phía bệnh viện..." Không phải Chaeyoung cố ý nhắc tới chuyện thương tâm của Lisa, nàng chỉ muốn biết tại sao đáng lẽ cô phải làm bác sĩ riêng lại trở thành gia sư?

Khi Chaeyoung nói chuyện đồng thời bỏ sách vở xuống bàn, nâng mông nhích lại gần Lisa, nhìn vào tưởng hai người quen rất thân.

Lúc này Vương Phượng đi đến, đặt dép lê bên chân Lisa: "La tiểu thư, dép lê đây!"

Khi Lisa vào cửa, Vương Phượng mới phát hiện không có dép lê dư bên ngoài đành để cô mang giày vào, còn mình thì chạy vào nhà kho lấy đôi mới cho cô.

Lisa mỉm cười nói: "Cám ơn."

Đột nhiên Vương Phượng xuất hiện đánh gãy câu chuyện, nên hai người không tiếp tục đề tài vừa rồi. Cộng thêm trước khi Vương Phượng rời khỏi còn nói tối nay Park Tri Hành sẽ về nhà hỏi thăm tình hình học tập hôm nay của Chaeyoung, nàng đành phải bỏ lòng nhiều chuyện xuống, tập trung theo Lisa học bù.

Nữ chính không hổ là nữ chính!

Ngay cả chuyên ngành là y khoa nhưng vẫn không ảnh hưởng tới kiến thức tài chính. Khả năng truyền đạt rất dễ hiểu, Chaeyoung nhanh chóng nhớ kỹ. Nháy mắt, thời gian học bù hai tiếng nhanh chóng trôi qua.

Lisa ngưng mắt nhìn đỉnh đầu Chaeyoung, nhìn nàng viết xong vấn đề liền nói: "Tiểu Chaeng, hôm nay tới đây được rồi, tôi đi trước."

Âm thanh của Lisa quá mức ôn nhu, làm Chaeyoung hỏi theo bản năng: "Chị đi đâu?"

Lisa ngẩn ra: "Về nhà!"

"Em nói tài xế đưa chị đi."

"Tôi lái xe tới."

".........."

Có thể cùng nữ chính ở bên nhau, đây là cơ hội cho bản thân diễn xuất, Chaeyoung không muốn bỏ lỡ, lập tức đặt bút xuống nói: "Em mời chị Lisa ăn cơm."

Lisa nhìn về phía Chaeyoung. Không thể không thừa nhận, Chaeyoung nhiệt tình quá mức. Điều này làm lòng Lisa hoang mang, không biết nguyên nhân gì làm tiểu thư Park gia tốt với mình như vậy? Trước đó, cô nghe nói tiểu thư Park gia xa hoa dâm dật, điêu ngoa vô lý, hoàn toàn khác với người trước mặt. Cho nên... Đây là giả trang?

Lisa nhấp miệng suy nghĩ sâu xa.

Chaeyoung trượt khỏi sô pha ngồi trên mặt đất, tay vịn cạnh bàn trà bên cạnh, âm thanh nhu nhu nhược nhược nói: "Lần đầu tiên quen biết chị Lisa, em bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài xinh đẹp cùng khí chất của chị. Lúc ấy em rất muốn mời chị ăn bữa cơm nhưng lại sợ chị từ chối."

Khi Chaeyoung nói đến chỗ này, mí mắt khẽ nhếch, con ngươi chớp động thủ quang: "Lần trước muốn kết bạn với chị Lisa, chị liền từ chối em..."

"Lúc này đây, vì muốn cảm La chị Lisa giúp em học tập... Chắc chị không từ chối em phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro