Chương 17 Không nên gấp gáp yêu đương, lãng phí thời gian
Phác Thái Anh sớm ngày hôm sau liền tỉnh, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh dậy chính là xem điện thoại.
Không biết Lạp Lệ Sa có nghe đoạn ghi âm kia hay chưa.
Nhấn mở wechat, câu đầu tiên Lạp Lệ Sa trả lời "Tôi đã biết" thoạt nhìn lãnh lãnh đạm đạm, Phác Thái Anh cảm giác dường như Lạp Lệ Sa sinh khí. Nhưng đây chính là cô đáp ứng mình, mình lại không có lừa cô, Lạp Lệ Sa vì sao sẽ sinh khí đâu.
Trong lòng Phác Thái Anh có chút buồn, ngã vào trên giường phát ngốc một hồi xong mới kéo xuống xem tin nhắn bên dưới.
[[Ngủ ngon, chúc em có giấc mơ đẹp.]] Cách tin nhắn ở trên mười phút.
Phác Thái Anh nhìn thấy tin nhắn này, ánh mắt sáng lên, cơ hồ là lập tức khôi phục tinh thần.
Nàng xoay người ghé vào tường, cằm gác lên gối đầu, hứng thú bừng bừng mà gửi tin nhắn cho Lạp Lệ Sa.
Phác Thái Anh: Tỷ tỷ, buổi sáng tốt lành ~ tối hôm qua em thật sự có một giấc mơ đẹp nha, tuy rằng đã quên là mơ cái gì, bất quá sau khi em tỉnh lại cảm thấy thực vui vẻ [xoay vòng vòng]
Gửi tin nhắn xong, Phác Thái Anh không còn ngốc trên giường, rửa mặt xong, thay một bộ đồ thể thao đi sân thể dục chạy bộ.
Sáng sớm cuối xuân vẫn còn chút lạnh, Phác Thái Anh lại cảm thấy nóng trong người. Cái này là loại khô nóng lan tràn từ tâm đến khắp cả người, nếu không phải sợ người lạ, nàng đã cởi áo khoác ra để chạy, nhằm hạ xuống cổ nhiệt xao động này.
"Chào bạn học Phác Thái Anh, tớ là lớp bốn năm ba kinh tế học Hướng Minh Việt, tớ để ý cậu thật lâu, có thể kết bạn làm quen được không?"
Bên cạnh Phác Thái Anh đột nhiên truyền đến một giọng nam ôn nhuận.
Bước chân Phác Thái Anh không ngừng, quay đầu nhìn thoáng qua, nam sinh bên cạnh văn nhã tuấn tú, cùng một loại hình với Phó Thận Hành, không có hứng thú.
"Thật ngại, tôi không thích kết bạn." Phác Thái Anh đối với người không có hứng thú đến cả tươi cười cũng lười cho.
Tươi cười trên mặt Hướng Minh Việt trở nên có chút xấu hổ, mặt trắng nõn nổi lên chút đỏ ửng, bất quá hắn thực mau điều chỉnh tốt biểu tình của chính mình, bước chân đuổi kịp Phác Thái Anh đang đột nhiên tốc độ nhanh hơn, vừa chạy vừa nói: "Thật trùng hợp, tớ cũng không thích kết bạn, ba năm đại học, cậu là nữ sinh đầu tiên tớ chủ động làm quen."
"Nga." Phác Thái Anh trả lời thập phần lãnh đạm.
Hướng Minh Việt nhìn nữ sinh nhỏ xinh đáng yêu bên cạnh, xao động trong lòng làm hắn không có cách từ bỏ dễ dàng, từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn là lần đầu tiên có cảm giác động tâm với một người nữ sinh, chỉ cần nhìn thấy nàng, liền cảm thấy thế giới tràn ngập ánh mặt trời, không có một chút khói mù nào.
"Mỗi ngày cậu đều chạy bộ sao? Tớ không thích vận động, hôm nay là ngày đầu tiên tập chạy, nhưng chạy cùng với cậu, cảm thấy vận động cũng rất là tốt đẹp."
"Mấy hôm trước cậu có mấy tiết không đi học, tớ thực lo lắng cho cậu. Nhưng là bởi vì lúc trước cậu không có quen biết tớ, tớ vẫn luôn không có cơ hội biểu đạt."
"Chúng ta lập tức là phải lên năm tư, cậu có kế hoạch gì cho kỳ thực tập hè chưa? Nhà tớ có người ở tập đoàn Phương Âm, có thể đề cử cậu đi tổng bộ thực tập."
Phác Thái Anh nghe được tên công ty nhà mình, rốt cuộc cho Hướng Minh Việt một cái ánh mắt, Hướng Minh Việt thấy Phác Thái Anh nhìn hắn, cho rằng Phác Thái Anh có hứng thú với việc thực tập, lập tức bắt đầu thao thao bất tuyệt mà nói tập đoàn Phương Âm lợi hại cỡ nào, công tác ở tập đoàn Phương Âm tốt đến cỡ nào, đi nơi đó thực tập nói không chừng có cơ hội được tuyển chính thức.
Chạy xong hai km, tóc trên trán Phác Thái Anh đã ướt nhẹp mồ hôi, kết lại dính trên trán.
Ánh mặt trời dừng trên khuôn mặt nhỏ mướt mồ hôi của nàng, làn da tuyết trắng hiện ra ánh sáng vàng rực rỡ, đôi mắt thủy nhuận toát ra mệt mỏi nhợt nhạt, khi đôi mắt nửa híp, có một loại mỹ cảm lười biếng, làm Hướng Minh Việt ở một bên nhìn đến ngây người.
Nể tình Hướng Minh Việt một đường đều khen tập đoàn Phương Âm, Phác Thái Anh cho hắn một cái tươi cười, vào ngay thời điểm trong lòng Hướng Minh Việt dâng lên hy vọng, Phác Thái Anh vỗ vỗ vai hắn nói: "Cảm ơn cậu, bất quá không cần đâu."
Xoay người rời đi.
Hướng Minh Việt si ngốc nhìn bóng dáng nàng.
Sau khi Phác Thái Anh rời khỏi sân thể dục, ba nam sinh đến vây quanh bên cạnh Hướng Minh Việt, nam sinh vóc dáng rất cao trêu ghẹo: "Còn chưa có xem đủ ha."
Hướng Minh Việt phục hồi lại tinh thần, ngượng ngùng sờ sờ đầu.
"Gỗ Dầu, tiến triển sao rồi?" Nam sinh mắt híp hỏi.
Hướng Minh Việt nghe vậy nhịn không được cười, nói: "Tớ nói muốn kết bạn với cô ấy, nhưng cô ấy cự tuyệt......"
"C! Vậy cậu còn cười, tớ còn cho rằng đồng ý rồi!" Nam sinh diện mạo tục tằng nhịn không được đánh Hướng Minh Việt một chút, làm Hướng Minh Việt lảo đảo một cái.
Hướng Minh Việt tính tình tốt, cũng không tức giận, tiếp tục nói: "Sau đó tớ liền nói có thể giúp cô ấy sắp xếp đi thực tập ở tập đoàn Phương Âm, cô ấy giống như có chút hứng thú."
Mắt híp thúc giục nói: "Sau đó thì sao sau đó thì sao? Cô ấy đồng ý?"
Nam vóc dáng cao với nam tục tằng cũng gắt gao nhìn chằm chằm Hướng Minh Việt.
Hướng Minh Việt lắc đầu: "Không có, cô ấy cự tuyệt. Bất quá cô ấy có cười với tớ một chút, còn nói cảm ơn tớ."
Hướng Minh Việt muốn thấy Phác Thái Anh tươi cười, một lòng nhiệt huyết vô cùng.
"Tớ tin tưởng chỉ cần tớ thành tâm thành ý theo đuổi, cô ấy nhất định sẽ thích lại tớ."
......
Phác Thái Anh trở lại ký túc xá tắm rửa một cái, khi đi ra vừa lúc chuông điện thoại vang lên, đi qua nhìn thấy, là điện thoại của Kỳ Chu.
Phác Thái Anh một tay chải tóc, một tay bắt máy đặt ở bên tai, cười nói: "Kỳ đại minh tinh, thế nào, ngày hôm qua có phải thu được tin tốt hay không?"
Kỳ Chu khẽ hừ nhẹ một tiếng, "Coi như cô lợi hại. Sáng thứ bảy 9 giờ nhớ tới thành phố điện ảnh Phong Giả.
Tay cầm lược của Phác Thái Anh dừng lại, hỏi: "Kỳ Chu anh có thể tự quyết sao? Không cần phỏng vấn à, tôi có thể nhận phỏng vấn."
Kỳ Chu: "......Vai của cô chỉ có ba câu thoại thì phỏng vấn làm cái gì, tạm biệt."
Nói xong liền ngắt điện thoại.
Phác Thái Anh tâm tình cực tốt buông di động xuống, cầm máy sấy làm khô tóc, chuẩn bị đi học.
Trên đường Phác Thái Anh không nhịn được gửi wechat cho Lạp Lệ Sa.
Phác Thái Anh: Tỷ tỷ, ngày mai em có thể cùng chị đi thành phố điện ảnh Phong Giả sao? Em cũng có một vai nhỏ trong "Phương Đình Di Mộng" ~
Đi đến trước cửa phòng học, Lạp Lệ Sa đã trả lời, Phác Thái Anh không khỏi dừng bước chân.
Lạp Lệ Sa: Có thể.
Phác Thái Anh: [moah moah]
Phác Thái Anh cất điện thoại, trên mặt là ý cười không ngăn được.
Phác Thái Anh chuẩn bị vào trong phòng học, ngẩng đầu liền thấy một nam sinh có chút quen mắt ngượng ngùng nhìn nàng cười, một bộ dáng có chuyện muốn nói.
Phác Thái Anh: "???" Này là ai a? Làm gì nhìn mình ghê vậy?
Hướng Minh Việt nhìn nữ hài tử khả khả ái ái trước mắt cười (?) với hắn, thân thể lập tức tê dại, ở dưới ánh mắt nghi hoặc của Phác Thái Anh, nửa ngày cũng không thể nói được lời nào.
Nam tục tằng cùng ký túc xá nhìn không được, đẩy Hướng Minh Việt qua một bên, tùy tiện nói: "Em gái Phác Thái Anh, cậu đây là đang đợi Gỗ Dầu của chúng ta sao?"
"Hả? Ai?" Phác Thái Anh đầy mặt nghi hoặc, "Các cậu nhận sai người rồi, tôi không có chờ ai hết."
Mắt híp chen qua, đẩy nam tục tằng ra, kéo Hướng Minh Việt về, chỉ vào hắn nói với Phác Thái Anh: "Hướng Minh Việt, Hướng trong phương hướng, Minh trong bình minh, Việt trong siêu việt, huynh đệ trong ký túc xá chúng ta đều gọi hắn là Gỗ Dầu, không phải là tên như cậu nghĩ."
Vóc dáng cao ở phía sau bọn họ cũng có thể lộ ra cả mặt, nhắc nhở nói: "Chính là người sáng sớm nay ở sân thể dục, cùng chạy bộ với cậu, Hướng Minh Việt."
"Nga." Phác Thái Anh gật đầu, "Tôi nhớ ra rồi." Là nam sinh khen tập đoàn Phương Âm.
Lúc Phác Thái Anh tâm tình tốt chưa bao giờ tiếc rẻ nụ cười, phấn môi cong lên, ý cười tràn lan nói: "Các cậu chính là lớp bốn đi, mau vào, về sau đều là huynh đệ tốt."
"Huynh đệ tốt gì?" Lạp Lệ Sa theo tiếng chuông đi tới.
Phác Thái Anh thấy cô thập phần kinh hỉ: "Tỷ, Lạp giáo sư! Sao chị lại tới đây?"
Lạp Lệ Sa nhìn bốn nam sinh bỗng dưng cứng đờ thân thể không nói lời nào ở bên cạnh, nói: "Lão sư các em có việc, tôi tới dạy thay một tiết."
"Các em đi vào trước đi." Lạp Lệ Sa nói với bốn người.
Chờ bốn người cứng đờ đi vào phòng học, Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh chờ nàng trả lời câu hỏi của mình.
Phác Thái Anh đối diện với Lạp Lệ Sa một lúc lâu, rốt cuộc mới nhớ tới Lạp Lệ Sa hỏi mình cái gì, lập tức nói: "Chính là cảm giác bọn họ không tồi, tuy rằng không phải loại hình em thích, nhưng vẫn có thể làm huynh đệ tốt."
Lạp Lệ Sa sờ sờ đầu Phác Thái Anh, khẽ mở môi đỏ nói: "Em còn nhỏ, trước khi tốt nghiệp thì hãy để tâm tư tập trung vào việc học, tốt nghiệp xong thì để tâm tư tập trung vào sự nghiệp, không nên gấp gáp yêu đương, lãng phí thời gian."
Tác giả có lời muốn nói:
Lạp Lệ Sa: Không nên (cùng người khác) yêu đương, lãng phí thời gian.
Sau lại
Lạp Lệ Sa: Tôi sai rồi, (cùng tôi) yêu đương không phải lãng phí thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro