Chương 18 Em muốn ăn tiểu long bao uống cháo gạo kê

Lạp Lệ Sa dạy một tiết cho chuyên ngành kinh tế xong, toàn bộ phòng lớn hơn một trăm người hoàn toàn bị tri thức uyên bác cùng mỹ mạo vô biên của cô làm khuynh đảo, ánh mắt một đám nhìn về Lạp Lệ Sa hàm chứa ngưỡng mộ. Nếu không phải khí chất quanh thân Lạp Lệ Sa quá lạnh, làm người không dám tùy tiện tới gần, sau khi chuông tan học vang, bên người cô thế nào cũng phải có một vòng vây học sinh hỏi bài thật dày.

Phác Thái Anh còn có một tiết nữa, cũng ở trong phòng học này. Nghe người chung quanh đàm luận về Lạp Lệ Sa, trong lòng Phác Thái Anh âm thầm sung sướng, gửi wechat cho Lạp Lệ Sa đang rời đi.

Phác Thái Anh: Tỷ tỷ, mị lực của chị quá lớn, toàn bộ người trong chuyên ngành em vô luận là nam hay nữ đều bị chị mê hoặc, bao gồm cả em [đỏ mặt].

Phác Thái Anh: Tỷ tỷ, ngày mai chúng ta đi thành phố điện ảnh Phong Giả làm sao a? Có cần tài xế nhà em đưa chúng ta đi hay không?

Phác Thái Anh cúi đầu cười ngây ngô, chờ Lạp Lệ Sa trả lời.

"Thái Anh, làm gì vậy?" Lục Mộng Nhu từ nhà trở về trường, vừa kịp vô tiết thứ hai, đi vào phòng học tìm được chỗ Phác Thái Anh, liền thấy Phác Thái Anh để trên bàn, hai tay đặt dưới bàn, sống lưng gầy yếu cong lên độ cong nhợt nhạt, không biết đang làm cái gì, không khỏi tò mò hỏi.

Phác Thái Anh nghe thấy tiếng Lục Mộng Nhu, kinh hỉ ngẩng đầu, "Mộng Nhu, mau ngồi mau ngồi, tớ dành riêng cho cậu một chỗ nè."

Lục Mộng Nhu ngồi vào bên cạnh Phác Thái Anh, Phác Thái Anh cất điện thoại vào, nói với Lục Mộng Nhu tiến triển của mình.

"Vừa nãy tớ gửi tin nhắn cho Lạp giáo sư a!"

"Bây giờ quan hệ của tớ với Lạp giáo sư đặc biệt tốt!"

"Lạp giáo sư giúp tớ thật nhiều!"

"Ngày mai chúng tớ còn cùng đi đoàn phim đóng phim a!"

"Đóng phim?" Lục Mộng Nhu có hứng thú, "Có thể gặp Kỳ Chu sao?"

Phác Thái Anh nói: "Đương nhiên, chính là đi đoàn phim của Kỳ Chu."

Lục Mộng Nhu hâm mộ nói: "Thái Anh cậu thật lợi hại, tớ cũng muốn xem Kỳ Chu diễn."

Thời điểm Lục Mộng Nhu mới vừa hâm mộ Kỳ Chu không phải không nghĩ tới sẽ xin nhà mình đầu tư phim truyền hình cho mình diễn chung với Kỳ Chu, nhưng sau khi nàng tham gia một tiết dạy diễn xuất xong phát hiện mình không hề có thiên phú trong phương diện diễn xuất.

Thân là fan mama nàng chỉ muốn nhìn con trai phấn đấu sự nghiệp, không muốn tiêu tiền xem Kỳ Chu với nữ nhân khác tình chàng ý thiếp, liền từ bỏ.

Lúc ấy Lục gia cảm thấy rất hứng thú với đầu tư kịch bản, Lục Mộng Nhu bỗng nhiên không muốn đầu tư, Lục gia liền không đầu tư. Sự thật chứng minh, kỹ thuật diễn của Kỳ Chu ngay lúc đó cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Lục Mộng Nhu, hắn làm vai chính phim truyền hình càng là đi vào lòng đất.

Người trong nhà Lục Mộng Nhu về sau lại khen Lục Mộng Nhu thật tinh mắt, giúp trong nhà tiết kiệm một số tiền. Số tiền kia về sau lại trở thành tiền tiêu vặt của Lục Mộng Nhu, làm cho Lục Mộng Nhu thực buồn bực.

"Hay ngày mai cậu tới đoàn phim tham quan đi, ở thành phố điện ảnh Phong Giả, nếu hên có thể nhìn thấy Kỳ Chu."

Lục Mộng Nhu mất mát nói: "Diễn đàn fan có lịch trình của Kỳ Chu, ngài mai Kỳ Chu đi tham gia hoạt động, không ở đoàn phim."

Phác Thái Anh vỗ vỗ bả vai nàng, "Có gì đâu, ngày mai Kỳ Chu không ở, thì cậu tới cuối ngày, cuối ngày tớ cũng có một phân cảnh rất hay!"

"Thật vậy hả? Cuối ngày tớ nhất định sẽ tới!" Lục Mộng Nhu kích động nắm chặt tay nói.

Trong tiểu thuyết lần đầu tiên Phó Thận Hành gây ấn tượng gặp mặt với Lạp Lệ Sa chính là ở đoàn phim "Phương Đình Di Mộng".

Phó Thận Hành là người đầu tư nhiều nhất cho "Phương Đình Di Mộng", hắn nghe được tin Lạp Lệ Sa đóng phim, lập tức bỏ rơi vị hôn thê đang cùng hẹn hò đi tham quan đoàn phim nhìn Kỳ Chu, trên thực tế lại là vì đi xem Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa ở trong đoàn phim, tuy rằng cô ở trong giới học thuật rất nổi danh, nhưng ở giới giải trí lại là một người mới triệt triệt để để, đoàn phim không thiếu những người thấy cô không vừa mắt nên ngáng chân cô.

Phó Thận Hành thay Lạp Lệ Sa giải quyết một cái pháo hôi nho nhỏ, hai người liền quen biết như vậy.

Phác Thái Anh muốn Kỳ Chu cho mình vai diễn mục đích chủ yếu là muốn phối hợp diễn cùng Lạp Lệ Sa, mục đích thứ yếu còn lại là vì không cho Phó Thận Hành cơ hội làm hại Lạp Lệ Sa.

Nàng liền xem xem nam chủ phẩm đức không tốt, mặt người dạ thú, văn nhã bại hoại trong mắt Lạp Lệ Sa như thế nào tiếp cận được nữ chủ, đạt được tín nhiệm của cô, rồi lại đem cô kéo vào vực sâu.

Có Phác Thái Anh nàng ở đây, ý tưởng lung tung rối loạn trong đầu Phó Thận Hành đều là nằm mơ!

Ngày mai chính là một ngày chiến đấu chăm chỉ, nàng phải giữ gìn tinh lực thật tốt.

Hẹn xong thời gian xuất phát với Lạp Lệ Sa, buổi tối Phác Thái Anh đi ngủ sớm.

Ngày hôm sau bị báo thức gọi dậy, Phác Thái Anh mơ mơ hồ hồ ngồi dậy xuống giường rửa mặt.

Rửa mặt trang điểm xong, Phác Thái Anh đứng trước gương vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của mình, làm một tư thế "Cố lên" cho chính mình.

Tiểu cô nương trong gương thoạt nhìn thần thái sáng láng, một đôi mắt thủy nhuận có thần, cái mũi cao cao, môi phấn phấn nộn nộn, làn da mượt mà trắng nõn, quả nhiên là làn da như tuyết dung mạo như hoa.

Di động để ở phòng ngủ vang lên, Phác Thái Anh bất chấp đang thưởng thức mỹ mạo bản thân, nhanh chóng đi ra ngoài nhận điện thoại.

"Tỷ tỷ, chị tới rồi sao?" Phác Thái Anh bắt máy, dùng giọng phấn chấn ngọt ngào trả lời.

"Ân." Lạp Lệ Sa trước sau như một lãnh đạm kiệm lời.

Phác Thái Anh nói: "Em lập tức xuống!"

Vội vàng cầm lấy áo khoác chạy xuống lầu.

"Mẹ, con đi a ~" Phác Thái Anh ở phòng khác ôm Phương Phương một chút.

"Bữa sáng còn chưa có ăn đâu!" Phương Phương nói.

"Trên đường mua ăn --" Phác Thái Anh xua xua tay ra sau, ra khỏi cổng lớn biệt thự.

Xe Lạp Lệ Sa ngừng ở bên ngoài khu biệt thự, Phác Thái Anh chạy vội qua, nhìn Lạp Lệ Sa đứng ở bên chiếc xe màu xanh ngọc chờ nàng.

Ánh mặt trời buổi sáng như kim sa, xuyên qua tán lá xanh mơn mởn rải lên người Lạp Lệ Sa.

Tóc quăn của cô xõa trên đầu vai, con ngươi nhạt màu sáng ngời trong suốt, môi đỏ biến thành màu cam sáng, cả màu da lạnh lẽo cũng có độ ấm.

Phác Thái Anh gấp không chờ nổi chạy tới, đi đến trước người Lạp Lệ Sa, "Tỷ tỷ ~" đôi mắt sáng lấp lánh.

Lạp Lệ Sa nâng tay lên, ngón tay thon dài trắng nõn thay Phác Thái Anh vuốt lại mấy sợi tóc hỗn độn, hỏi: "Ăn sáng chưa?"

Không biết có phải vì ánh mặt trời như kim sa này hay không, thanh âm lạnh lẽo của Lạp Lệ Sa đều phảng phất lây dính độ ấm, phảng phất như mùa xuân nhỏ giọt chảy dài, chảy qua khắp người Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh nói: "Chưa có ăn." Thời gian ăn sáng đều bị nàng dùng để trang điểm.

Phác Thái Anh vô cùng đáng thương sờ sờ bụng mình, "Tỷ tỷ, chị ăn chưa?"

Lạp Lệ Sa mở cửa ghế phụ thay Phác Thái Anh, "Chưa. Thích ăn cái gì, thời gian vẫn còn, tôi đưa em đi ăn."

Phác Thái Anh ngồi vào trong xe, đeo đai an toàn, Lạp Lệ Sa từ bên kia lên xe, ngồi vào ghế lái.

"Em muốn ăn tiểu long bao uống cháo gạo kê." Phác Thái Anh biết Lạp Lệ Sa cũng thích ăn món này.

Quả nhiên, nàng vừa nói xong, môi Lạp Lệ Sa tựa hồ cong một cái, cảm giác trên người càng thêm ôn hòa.

Hai người ăn sáng xong tiếp tục lái xe đi Phong Giả, Phác Thái Anh nói nhiều, miệng không nhàn rỗi, trên đường tìm đủ loại đề tài nói chuyện phiếm với Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa mắt nhìn đường, thường thường đáp lại một hai chữ.

Thời điểm dừng đèn đỏ, di động trong tay Phác Thái Anh bỗng nhiên vang lên tiếng chuông chói tai.

Là tiếng chuông chuyên biệt Phác Thái Anh cài cho Phó Thận Hành, tên tiếng chuông là "Văn Nhã Bại Hoại".

Lạp Lệ Sa quay đầu liếc nhìn Phác Thái Anh một cái, thấy nàng cầm di động phát ngốc, không có ý định nhận, hỏi: "Ai gọi tới, tại sao không bắt?"

Phác Thái Anh dường như chấn kinh, có chút hoảng loạn bắt máy, để điện thoại lên tai, khuôn mặt nhỏ hồng hào trở nên tái nhợt, thanh âm run rẩy nhỏ giọng nói: "Alo?"

Kỹ thuật diễn của nàng bắt đầu.

Tác giả có lời muốn nói:

Phác Thái Anh: Phó Thận Hành, tôi bắt đầu nói xấu anh, anh sợ không?

Phó Thận Hành: Sợ sợ OTZ

-----------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro