Chương 2 Phác Thái Anh thẹn thùng

Phác Thái Anh lựa chọn xong, "Thần" nói

[[Như ý nguyện của ngươi]]

Phương Phương bị nàng ôm lấy không còn là trạng thái yên lặng, bà nhẹ nhàng đẩy Phác Thái Anh ra, kinh ngạc nói: "Mới nãy không phải con đang đứng ở bên kia sao?" Lại nhỏ giọng nói thầm "Chẳng lẽ mình nhớ lầm?"

Một giây Phác Thái Anh lựa chọn ở lại kia, liền quyết định đem quá khứ quên đi.

Hiện tại nàng chính là Phác Thái Anh, nữ nhân trước mắt là mẹ của nàng.

"Con mới vừa nhảy lại đây." Phác Thái Anh nói.

Phương Phương gật đầu, bà càng quan tâm một chuyện khác hơn, "Đúng rồi, vừa rồi con hỏi chuyện Phó Thận Hành là vị hôn phu của con......"

Phác Thái Anh nhanh chóng cười nói: "Con nói giỡn."

Phương Phương thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Nghịch ngợm."

Bà đứng lên nói với Phác Thái Anh: "Mẹ đi tắm rửa một cái, con cũng tắm rửa đi, thời gian không nhiều lắm, đừng để Phó Thận Hành phải chờ con."

Sau khi Phương Phương rời đi, đầu Phác Thái Anh choáng váng chớp mắt một cái, trong đầu liền thêm vào ký ức "Phác Thái Anh" lúc trước.

Phác Thái Anh theo ký ức mới thêm đi đến phòng tắm, một bên tắm một bên tự hỏi chính mình xem bây giờ nên làm gì kế tiếp.

Quyển sách mà nàng xuyên vào này có tên là "Tổng tài hắc hóa cưỡng chế yêu", đọc tựa đề liền biết nam chủ là cái tổng tài hắc hóa, đối tượng cưỡng chế yêu của hắn chính là nữ chủ.

Mà thân phận hiện tại của nàng, là vị hôn thê pháo hôi của nam chủ hắc hóa.

Vị hôn thê pháo hôi trong tương lai sẽ bị nam chủ làm phá sản làm tàn phế làm cửa nát nhà tan.

Một năm trước, cựu sinh viên đã tốt nghiệp một năm Phó Thận Hành về trường diễn thuyết, sau khi diễn thuyết kết thúc, ở trong sân trường 'ngẫu nhiên gặp được' con gái độc nhất của Phác Âm nhà giàu số một Long Thành - "Phác Thái Anh".

Phó Thận Hành có bề ngoài không thể bắt bẻ, vừa tốt nghiệp liền trở thành tổng giám đốc một công ty, qua một năm thành công đưa công ty phát triển gấp đôi, con gái độc nhất của nhà giàu số một "Phác Thái Anh" thiên chân đơn thuần nghe Phó Thận Hành diễn thuyết xong vốn dĩ là vô cùng sùng bái hắn, sau khi trải qua 'ngẫu nhiên gặp được', càng là lún sâu vào mị lực của Phó Thận Hành không thể tự kiềm chế.

Phó Thận Hành tuyên bố đối với "Phác Thái Anh" nhất kiến chung tình, sau khi 'ngẫu nhiên gặp được' liền triển khai theo đuổi nhiệt liệt, không tới một tháng liền trở thành bạn trai chính quy của "Phác Thái Anh".

Hai tháng sau, hai người đưa nhau gặp gia trưởng của đối phương, bởi vì Phác Thái Anh kiên trì, Phác Âm cùng Phương Phương cũng cảm thấy gia thế Phó Thận Hành không tồi, bản thân cũng có tài có mạo, xứng đôi với con gái nhà mình, liền đồng ý cho hai người đính hôn trước, chờ "Phác Thái Anh" tốt nghiệp rồi kết hôn.

Trên thực tế, Phó Thận Hành chỉ là con nuôi của Phó gia, Phó gia còn có đứa con trai ruột nhỏ hơn hắn mười lăm tuổi Phó Thận Việt, gia sản Phó gia về sau khẳng định phần lớn đều sẽ do Phó Thận Việt kế thừa, đứa con nuôi Phó Thận Hành này chỉ được cho một ít. Sở dĩ hắn hao tổn tâm tư kết hôn cùng "Phác Thái Anh" là vì Phác gia tiền bạc ngập trời.

Phác Âm làm nhà giàu số một Long Thành, đứa con gái duy nhất dưới gối cho đến nay đều được khắp nơi chú ý, trong Long Thành không biết có bao nhiêu nam nhân mong muốn kết hôn cùng "Phác Thái Anh", một bước lên trời.

Phó Thận Hành đương nhiên cũng muốn.

Ba mẹ nuôi không thể cho hắn, hắn có thể dựa vào chính mình đạt được, cho dù làm như vậy sẽ tổn thương tới người vô tội.

Thời điểm Phác Thái Anh xem tiểu thuyết cảm thấy nam chủ hắc hóa cũng không có gì, thậm chí ẩn ẩn chút cảm giác kích thích, chỉ cần câu chuyện xuất sắc, cho dù nam chủ là bệnh hoạn rắn rết không có tam quan cũng không có vấn đề gì.

Hiện tại bản thân trở thành pháo hôi sẽ bị nam chủ ngược, Phác Thái Anh không còn suy nghĩ như vậy.

Kích thích? Câu chuyện xuất sắc? Bệnh hoạn rắn rết không tam quan?

Thôi bỏ đi.

Mặc kệ tương lai nam chủ cùng nữ chủ cưỡng chế yêu đương như thế nào, nàng chỉ muốn ở chỗ này an ổn vui sướng sống qua một đời, không cần đi theo liên quan đến nam nữ chủ.

Đầu tiên nàng phải đi giải trừ hôn ước với nam chủ mới được.

Phác Thái Anh không có vì thời gian gấp rút mà ủy khuất chính mình, nàng thoải mái dễ chịu mà tắm rửa, đã trôi qua hơn nửa giờ.

Từ phòng tắm đi ra, Phác Thái Anh chậm rì rì sấy khô tóc, tóc đen mềm mại xõa tung dán ở bên gương mặt tuyết trắng, gương mặt muội muội trong bàn tay nàng càng thêm nhỏ nhắn đáng yêu.

Phác Thái Anh trang điểm thay quần áo, lại tốn hơn một giờ.

Chờ nàng đi xuống nhà, nam chủ Phó Thận Hành đã ngồi ở trên sofa kiểu Âu dưới lầu nói chuyện phiếm cùng Phương Phương.

Phác Thái Anh cùng Phó Thận Hành hẹn lúc 11 giờ, bây giờ đã là 11 giờ 40, Phác Thái Anh đã muộn 40 phút.

Phó Thận Hành thực sự có thể khiến Phương Phương vui vẻ, bất quá Phó Thận Hành càng săn sóc chu đáo như vậy, Phương Phương càng cảm thấy áy náy.

Nhìn thấy Phác Thái Anh từ trên cầu thang xoắn ốc đi xuống, ánh mắt Phương Phương sáng lên, nói với Phó Thận Hành: "Ngày hôm qua Thái Anh mải nghĩ chuyện hẹn hò cùng con hôm nay, tối khuya mới ngủ, cho nên mới xuống chậm, để con phải chờ con bé thật là ngượng ngùng."

Phó Thận Hành lại cười nói: "A di, Thái Anh là vị hôn thê của con, con chờ cô ấy là đương nhiên."

Phó Thận Hành từ sofa đứng lên, khi Phác Thái Anh bước xuống bậc thang cuối cùng đi đến trước mặt nàng, "A di nói em mất ngủ, xem ra về sau anh phải thường xuyên hẹn em hơn mới được."

Ánh mắt Phác Thái Anh dừng trên khuôn mặt văn nhã tuấn tú của Phó Thận Hành, trái tim bởi vì ký ức của "Phác Thái Anh", xuất hiện rung động trong nháy mắt, nhưng tia rung động này bị nàng đè ép xuống thực nhanh.

Thích nam chủ là trăm triệu lần không thể, trừ phi nàng ngại mạng mình quá dài, ngại ngày tháng của mình quá tươi đẹp quá vui sướng.

Phác Thái Anh nheo đôi mắt lại, cười trước khi nói, trên má tuyết trắng đỏ ửng gãi đúng chỗ ngứa, "Mẹ em hiểu lầm, em không có mất ngủ....." nửa thật nửa giả giải thích.

Phó Thận Hành cười hiểu rõ, "Anh biết, Thái Anh không có mất ngủ." Chủ động dắt tay nàng.

Tay Phác Thái Anh đụng đến bàn tay lạnh lẽo của nam chủ, lập tức lạnh toát, vội vàng giả vờ bộ dạng ngượng ngùng, rút tay về vén một bên tóc ra sau tai.

Bản thân Phó Thận Hành tuy rằng bề ngoài văn nhã tuấn tú, cười rộ lên ấm áp như gió xuân, nhưng trong lòng hắn dục vọng khống chế bạo phát, bệnh đa nghi cực nặng, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Phó Thận Hành vì gia sản Phác gia mới ở bên Phác Thái Anh, hiện tại Phác Thái Anh đưa ra yêu cầu giải trừ hôn ước, Phó Thận Hành không có khả năng đồng ý, nam chủ hắc hóa chuyện gì cũng có thể làm được, Phác Thái Anh không muốn mạo hiểm.

Bây giờ còn cách lúc nàng bị hy sinh một đoạn thời gian, chuyện giải trừ hôn ước này để từ từ tính, còn cần bàn bạc kỹ hơn, tốt nhất là Phó Thận Hành tự động giải trừ hôn ước, như vậy mới không bị hắn trả thù.

Phác Thái Anh cùng Phó Thận Hành chào tạm biệt Phương Phương, đi ra ngoài biệt thự Phác gia.

Xe hơi màu bạc xa hoa đỗ ở bên ngoài biệt thự, Phó Thận Hành bước nhanh hai bước, săn sóc mà mở cửa xe cho Phác Thái Anh, một tay đỡ ở trên khung cửa, phòng ngừa Phác Thái Anh đụng phải.

Phó Thận Hành càng săn sóc, Phác Thái Anh càng cảnh giác.

Nam chủ sẽ không vô duyên vô cớ đối tốt với người khác.

Lên xe, Phó Thận Hành muốn giúp Phác Thái Anh thắt đai an toàn, Phác Thái Anh vội vàng đỏ mặt ngăn cản hắn, tự mình nhanh nhẹn thắt xong đai an toàn.

"Em có thể tự làm." Phác Thái Anh thắt đai an toàn xong nói với Phó Thận Hành, thanh âm mềm mại kéo dài, giống như cừu con be be kêu, thực vô hại.

Ánh mắt Phó Thận Hành chợt lóe, thắt tốt đai an toàn của mình ôn hòa nói: "Biết là em có thể, bất quá vẫn hy vọng Thái Anh lần sau có thể cho vị hôn phu này một cái cơ hội xum xoe."

Phác Thái Anh làm bộ thẹn thùng cúi đầu, không nói gì.

Được ngươi xum xoe chính là lấy toàn bộ gia sản cùng sinh mạng một nhà Phác gia ra trả giá, ngươi vẫn là đi xum xoe với nữ chủ đi.

Ít nhất nữ chủ là chân ái của ngươi, sẽ bị ngược, nhưng sẽ không chết.

Tác giả có lời muốn nói:

Lạp Lệ Sa: Nghe nói trước kia em muốn đá nam chủ qua cho tôi?

Phác Thái Anh: Thân ái, em sai rồi OTZ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro