chap 105
"La Lisa, cô muốn làm gì!" Ba Park đột nhiên giơ tay nhấc gậy đi về phía La Lisa.
"Ba! Đừng!"
Ánh mắt La Lisa lạnh lùng, theo bản năng đưa tay lên chặn lại.
Park Chaeyoung nhìn ba đang kích động nhanh chóng tiến lên ngăn cản, ba nàng hiển nhiên là nhằm vào chân của La Lisa, nàng biết là cha muốn báo thù cho nàng.
Nhưng nếu họ thực sự đánh trúng, chắc chắn sẽ kết thù với Minnie và La thị.
"A...." Một tiếng kêu bật ra, cây gậy đập vào vai La Lisa, ba Park thấy cô liền lấy tay che, nhấc gậy lên và đánh vào chỗ đó một lần nữa.
"Cô đáng bị đánh chết! Cô làm cho Tiểu Chaeng của ta khổ sở, ta hận cô! Cô còn dám tới đây!"
Park Chaeyoung giữ chặt lấy ba lui về phía sau một bước cây gậy, ngơ ngác nhìn trước mặt cúi người che bả vai gương mặt biểu lộ sự đau đớn, Lisa cúi đầu một lúc lâu không nói.
Vẻ mặt của La Lisa trông vô cùng đau đớn, nếu như ngày thường nhất định sẽ nổi trận lôi đình nhảy đựng lên đánh người, bây giờ lại không đánh trả ...
"La La ...La Lisa ... Chị thế nào rồi?"
Park Chaeyoung theo bản năng duỗi tay ra định đỡ rồi lại từ từ thu tay lại, mà không giúp cô nữa.
La Lisa nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nhanh chóng thu lại của Park Chaeyoung, trong đôi mắt rũ xuống của cô hiện lên nét cô đơn.
"Tiểu Chaeng, con không cần phải quan tâm đến cô ta, cô ta đáng bị như vậy!"
Ba Park mặc kê sự ngăn cản của Park Chaeyoung, tức giận nói: "La Lisa, cô muốn làm gì với Tiểu Chaeng!"
Vai trái vẫn còn đau dữ dội, La Lisa nâng mắt lên và nhìn Park Chaeyoung vừa muốn mở miệng nói, đột nhiên sững sờ.
Vừa rồi cô nhìn thấy một tia lo lắng trong mắt Park Chaeyoung.
Có phải Park Chaeyoung đang lo lắng cho cô ...
La Lisa đứng thẳng dậy, ngước mắt lên nhìn ba Park, người bên kia tức giận trừng mắt nhìn cô, như đang suy nghĩ điều gì, trong mắt cô lóe lên một tia sáng.
La Lisa lạnh lùng liếc nhìn ba Park, khẽ nhúc nhích bờ vai, sau đó hít một hơi, trầm giọng nói: "Park... chú Park, con muốn biết con đã chọc tức chú ở đâu?"
"Làm cái gì, không phải cô là người rõ nhất sao? Ba năm qua cô đã làm những gì?"
" Con không biết mình đã làm gì? Chú Park, chú có biết mấy gậy chú đánh và vết thương trên người con, con có thể kiện cho Park thị phải phá sản? "
Ba Park chế nhạo:" Vậy cô đã làm gì Tiểu Chaeng? Chẳng lẽ Tiểu Chaeng không phải bị cô đánh đập không ra gì trong mấy năm qua? "
Park Chaeyoung nhìn thấy vẻ mặt của La Lisa u ám đáng sợ, nghĩ rằng cô đang suy nghĩ âm mưu đối phó với của ba mình, nàng rất sợ ba mình bị ghi hận, mở miệng nói, "La Lisa, ba tôi không cố ý. Ông ấy chỉ muốn bảo vệ tôi. Nếu có chuyện gì xảy ra, thì tính toán tới tôi. "
" Tiểu Chaeng, con việc gì phải giải thích cho cô ta biết, tên khốn vô ơn này nên bị đánh, giết cô ta sẽ không xứng với những khó khăn mà con phải chịu năm đó."
" Vô ơn? Ai là kẻ vô ơn? "La Lisa lạnh lùng nhìn về phía ba Park.
Park Chaeyoung bất ngờ nắm chặt tay ba Park: "Ba... đồ ăn còn chưa chuẩn bị xong, chúng ta về đi."
Ba Park đang định mắng lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt Park Chaeyoung đau lòng, liền không nói nữa.
"Được rồi, chúng ta quay về đi."
Đôi mắt La Lisa hơi lóe lên, cô lạnh lùng nói: "Đánh người xong, lại muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sao?
Park Chaeyoung dừng lại, không quay đầu lại, siết chặt tay cha nói: "Rốt cuộc chị muốn như thế nào?"
La Lisa nhìn chằm chằm bóng lưng Park Chaeyoung một lúc lâu, cảm giác quen thuộc lại xuất hiện.
"Tôi nói tôi bị chấn thương vai nghiêm trọng, em đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra."
"Chính chị có thể đến bệnh viện để khám, không cần tôi phải theo, tôi sẽ trả tiền khám."
"Em nghĩ tôi sẽ quan tâm đến tiền của em, được rồi Park Chaeyoung, đây là sự lựa chọn của em. "
La Lisa lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại, nhìn chằm chằm vào Park Chaeyoung và nói:" Hãy tìm Jiho và nói rằng tất cả các công ty sẽ hợp tác với nhà họ Park trong tương lai sẽ bị đưa vào danh sách đen. Nói với tất cả công ty của La thị, về sau không ai được hợp tác với nhà họ Park ... "
Cạch ... Cạch ... Điện thoại bị Park Chaeyoung lấy đi.
Ánh mắt La Lisa lóe lên, cô quay lại với nụ cười, "Tôi biết em sẽ làm như vậy."
Park Chaeyoung nhìn chiếc điện thoại di động vừa cướp được trong tay, ném xuống đất.
Quay đầu nhìn ba phía sau, Park Chaeyoung siết chặt tay, nhàn nhạt nói: "Được rồi... Tôi cùng chị đi bệnh viện kiểm tra."
Lee Nancy từ trong thang máy đi ra, nhìn thấy Jiho đang đứng trong hành lang giao nhiệm vụ cho nhân viên, liền chào đón anh ta bằng một nụ cười.
"Thư ký Jiho."
Jiho nhìn Lee Nancy một lúc: "Cô Nancy? Sao cô Lee lại ở đây? La tổng của chúng tôi hôm nay không có ở đây. Chỉ có Lee tổng, cô có chuyện gì quan trọng không?"
Lee Nancy cười đưa cái túi trong tay nói: "Tôi đã làm một số món mà chị ấy thích ăn. La Lisa không có ở đây, vậy anh có thể giúp tôi nhận nó, chờ khi chị ấy trở lại rồi ăn."
Dứt lời bước vào thang máy mà không nhìn lại, đối mặt với Jiho mỉm cười .
Jiho cầm lấy thức ăn trong tay nhất thời không hiểu vì sao Lee Nancy vốn rất bám riết lấy La Lisa, lúc này lại chỉ hỏi anh là cô có ở đây không rồi chủ động rời đi.
Lee Nancy trong thang máy nghiêng người sang một bên, lộ ra vẻ hung ác, cửa thang máy mở ra, có một người đứng ở cửa.
Hai người chỉ gật đầu một cái rồi rời đi, bàn tay như vô tình chạm vào nhau.
Ngồi vào trong xe, Lee Nancy nhìn chiếc USB vừa nãy được người cạnh thang máy đưa cho mình, nở một nụ cười quái dị.
Người được Kang gia phái tới này vô cùng lợi hại, dễ dàng lấy được tài liệu mật của La thị, hiện tại cũng đã trộm tài liệu nhà họ Kim một cách thành công, cá lọt lưới, cá lọt lưới nên bọn họ đang chờ để bắt cá.
"Trò hay sắp được diễn ra rồi ..."
Lee Nancy khởi động xe, lái đến nhà họ Kang, ả muốn giao USB cho Kang tổng.
Bệnh viện ...
Park Chaeyoung ngồi trên băng ghế và chờ đợi kết quả cuộc thảo luận giữa La Lisa và giám đốc trong văn phòng.
Vì việc của mình mà liên lụy đến ba, hi vọng không có vấn đề quá lớn.
Nhưng Park Chaeyoung vẫn siết chặt tay, mùi ngột ngạt trong bệnh viện khiến nàng cảm thấy gần như không thể cầm cự được.
Nàng không biết liệu mình đang lo lắng về vết thương của La Lisa hay lo lắng rằng cha nàng sẽ bị liên lụy và bị đe dọa.
Hoặc ...mọi thứ ... Cánh cửa phía sau cậu ta được mở ra, bác sĩ bước ra cùng với La Lisa trong chiếc áo sơ mi trắng. La Lisa không mặc áo khoác vì cô đang đi kiểm tra vết thương. Vài chiếc cúc trên áo sơ mi đã được mở.
Thấy hai người đi ra, Park Chaeyoung vội hỏi: "Chị ấy không sao đúng không? Không phải là gãy xương đúng không?"
Bác sĩ liếc nhìn La Lisa ở bên cạnh, trong mắt lóe lên một tia sáng.
"Có dấu hiệu bị gãy xương nhẹ, trên vai có vết bầm tím lớn, phải chăm sóc thật tốt, nếu không việc hồi phục sẽ rất chậm."
"Cái gì..." Park Chaeyoung kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Gãy xương nhẹ? Vết bầm lớn?
Nàng cho rằng đó chỉ là mấy vết bầm tím, sao có thể nặng như vậy ... Rõ ràng cây gậy đó nếu bị nàng cầm chắc không thể đánh mạnh như vậy được.
La Lisa liếc nhìn bác sĩ, ánh mắt lóe sáng rồi gật đầu chào lại.
"Em nghe chưa? Chị rất đau, rất đau và cần có người chăm sóc."
"Chị ... muốn tôi chăm sóc cho chị?"
Mắt La Lisa trầm xuống nói: "Sao lại không? Nếu em chăm sóc tốt, chuyện này tôi sẽ không truy cứu nữa. "
Chính mình đã phải chịu rất nhiều vết thương, rồi phải tự chăm sóc cho bản thân, nhưng sau khi hung thủ trở thành nạn nhân, cô đã nhờ người khác chăm sóc.
Nhưng hiện tại Park Chaeyoung không muốn gây ra phiền phức và không muốn cuộc sống phải trải qua nhiều khó khăn, thời gian tới sẽ tham gia cuộc thi và không thể để chuyện gì xảy ra được ...
Ba nàng không thể chịu được sự đả kích nặng nề, nếu như Park thị thoát ly với La thị sẽ chịu tác động rất lớn, nàng không thể để tình hình công ty của ba trở nên tồi tệ.
Park Chaeyoung hít sâu một hơi nói: "Chị nói lời phải giữ lấy lời, khi chị bình phục, chuyện này liền kết thúc."
"Đương nhiên là được." Park Chaeyoung ánh mắt tối sầm lại: "Được rồi ... tôi đồng ý!"
La Lisa cầm thuốc mỡ mà bác sĩ kê đơn vừa rồi trên bàn đưa cho Park Chaeyoung.
"Lại đây bôi thuốc cho tôi ." Nói xong xoay người đi tới phòng VIP phía trước, Park Chaeyoung vừa đi vào liền thấy La Lisa cởi quần áo, vừa cởi cúc áo vừa chịu đựng đau đớn, cẩn thận cởi áo sơ mi, chiếc áo sơ mi trắng dần dần để lộ tấm lưng trắng với những cơ bắp và đường cong hoàn hảo.
Park Chaeyoung sững sờ khi nhìn thấy cảnh này, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt kinh ngạc: "Chị... chị cởi áo làm gì?"
"Để em bôi thuốc ."
"Bôi thuốc chỉ cần cởi bỏ cổ áo, kéo vai áo, không cần cởi hết ra như vậy"
" Bởi vì tôi sợ tay chân em vụng về, tôi không muốn áo sơ mi được dính đầy thuốc "
Thấy Park Chaeyoung không có hành động gì khác, La Lisa cau mày nhìn để Park Chaeyoung: "Làm mau, em muốn tôi đau chết sao?"
Park Chaeyoung cười giễu cợt : "Đau này không chết, loại đau đớn này tôi đã thử qua, không phải tôi cũng không chết sao?"
Park Chaeyoung đem thuốc bôi vào vai La Lisa, chỗ bị thương đầy vết bầm tím, La Lisa rùng mình ngay khi nàng bôi thuốc mỡ.
"Có phải rất đau không? Chị có thể chịu đựng được không? Rất nhanh sẽ lành lại"
Giọng nói vừa thốt ra, Park Chaeyoung đã bất ngờ, La Lisa cũng bất ngờ.
Park Chaeyoung nhận ra mình đang nói chuyện với La Lisa bằng giọng điệu Kim Jennie dụ dỗ mình bôi thuốc, sắc mặt đột nhiên trở nên mất tự nhiên, vừa thấy giễu cợt vừa đạo đức giả.
"Rất đau ... nhưng tôi có thể chịu được ..."
La Lisa không biết mình đã nói những lời này như thế nào, nhưng cô không khỏi bất ngờ khi nghe được giọng điệu nhẹ nhàng của Park Chaeyoung.
Chaeyoung mím chặt môi tiếp tục bôi thuốc, mắt nhìn chằm chằm thuốc và vết thương trên tay.
La Lisa nhìn Park Chaeyoung chỉ cách mình trong lòng bàn tay, khuôn mặt lạnh lùng khẽ cau mày, đang chăm chú bôi thuốc và băng bó vết thương.
Từ lâu cô đã phát hiện Park Chaeyoung khi làm chuyện nghiêm túc sẽ đặc biệt chú ý, sẽ trở nên phản ứng không nhanh nhạy.
Giữa mũi ngửi thấy một mùi hương khiến cô một thời gian dài nhung nhớ làm cô vô cùng thoải mái, La Lisa nhìn người đang ở gần, bàn tay không tự chủ mà vuốt mái tóc đen mềm mại.
La Lisa xoa nhẹ mái tóc mềm mại, thấy Park Chaeyoung có vẻ không để ý đến động tác của mình, La Lisa chậm rãi dời tay xuống, lòng bàn tay áp nhẹ vào chiếc cổ trắng ngần, trong mắt hiện lên một nụ cười.
Quả nhiên Kim Jennie không có ở đây thì Park Chaeyoung mới chú ý đến mình. Ít nhất thì bây giờ trong mắt Park Chaeyoung chỉ có mình cô ...
La Lisa vén mái tóc dài ra sau và nhéo nhéo tai Park Chaeyoung, đột nhiên Park Chaeyoung giơ tay nắm lấy rồi bỏ tay cô ra.
"Đừng làm loạn, Jennie ... tôi đang bôi thuốc cho cậu mà ..."
Ngay khi giọng nói vừa dứt, sắc mặt La Lisa đột nhiên trở nên u ám và đáng sợ, cô đột nhiên nắm lấy tay Park Chaeyoung.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro