chap 23
Sau khi La Lisa cúp điện thoại cô liền ngước mặt lên nhìn Park Chaeyoung đang nghiêm chỉnh điềm đạm ăn cơm. La Lisa đi lên thư phòng cầm văn kiện rồi rời khỏi.
Nghe tiếng xe chạy đi, động tác gắp thức ăn của Park Chaeyoung lập tức dừng lại. Nàng ngốc đầu lặng nhìn chằm chằm cánh cửa.
Dì Lee nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Park Chaeyoung thì đau lòng không thôi. Mấy năm gần đây, tình cảm mà phu nhân dành cho cô chủ sâu đậm bao nhiều họ đương nhiên thấy rõ, nhưng cô chủ lại luôn một mực mà cho rằng đó đều là tình cảm giả tạo dùng để lấy lòng.
"Phu nhân, cô đừng khổ sở, cô chủ Lisa không hiểu cô nhưng tất cả chúng tôi đều thấy rõ."
"Vô dụng... tất cả đều là phí công vô ích, trước kia không được hiện tại lại càng không thể được."
Park Chaeyoung đứng dậy, biểu tình hoảng hốt đi đến phòng khách, cả người nàng cuộn tròn nằm trên ghế sô pha, đem đầu vùi sâu vào khuỷu tay. Thoạt nhìn tựa như một người bị vứt bỏ, thân thể không nhịn được mà phát run.
"Tôi vĩnh viễn cũng không thể ngăn được bước chân của chị ấy, trong lòng chị ấy không có tôi thì sao có thể hiểu được tôi? Một cú điện thoại của người khác cũng có thể dễ dàng khiến tâm chị ấy lay động, mà tôi... Hiện tại, ôn nhu duy nhất mà chị ấy dành cho tôi chỉ là giả vờ trước mặt ông nội và mẹ mà thôi."
Thanh âm Park Chaeyoung có chút run rẩy, nàng không muốn La Lisa nhìn thấy bộ dáng tự oán tự trách như oán phụ của mình.
Dù trong lòng có ủy khuất bao nhiêu thì khi đứng trước mặt La Lisa nàng cũng sẽ một mực che giấu. Để cô luôn thấy nàng thật hoàn mỹ và đoan trang khéo léo, có thể xứng đáng đứng bên cạnh La Lisa.
Nhưng... đây không phải là nàng chân chính... Vì cái gì lại tự làm mình mệt mỏi như vậy?
Dì Lee thấy cảm xúc của Park Chaeyoung không ổn định nên bưng tới cho nàng một cốc nước, nhẹ nhàng đặt trên bàn.
"Phu nhân... cô có ổn không? Tôi đỡ cô đi nghỉ ngơi một chút."
Dứt lời dì liền duỗi tay muốn dìu nàng dậy nhưng Park Chaeyoung đột nhiên tràn ngập sợ hãi gào thét không ngừng.
"Đừng chạm vào tôi!!"
Dì Lee bị tiếng hô lớn dọa cho ngơ ngác bất động, dì không dám tin người vẫn luôn ngoan ngoãn dịu dàng này lại cư xử gào thét như vậy.
"Phu nhân, cô làm sao vậy?"
Park Chaeyoung ngẩng đầu nhìn gương mặt lo lắng của dì Lee, cảm xúc nàng dần dần ổn định, qua một lúc thì hoảng hốt vội vàng đứng dậy bước nhanh lên lầu.
'Rầm' một tiếng đóng cửa phòng lại,nàng dựa lưng vào cửa phòng mở to miệng thở hổn hển.
Nghĩ đến vừa rồi nàng thế nhưng lại bị mất khống chế, trong lòng không nhịn được có chút hối hận. Mỗi lần mất khống chế nàng đều tổn thương những người thương nàng, Park Chaeyoung không muốn lại tiếp tục như vậy nữa.
Park Chaeyoung lấy điện thoại tìm tên bác sĩ Choi trong danh bạ, sau đó nhìn chằm chằm nó chậm chạp không chịu ấn xuống.
Park Chaeyoung giơ tay đỡ trán không ngừng do dự, nàng không biết tiếp tục trị liệu có ý nghĩa gì nhưng trong đầu lại đột nhiên hiện lên ánh mắt lo lắng của cha. Suy tư rất lâu cuối cùng nàng cũng ấn xuống.
"Alo? Chaeyoung."
Đầu kia điện thoại chậm chạp không ai đáp lại...
"Chaeyoung? Cô có đang nghe không?" Bác sĩ Choi lo lắng hỏi.
"Bác sĩ Choi, tôi muốn tiếp tục trị liệu, vì người thương tôi và người lo lắng cho tôi."
Ánh mắt Park Chaeyoung kiên định nhìn ra cửa sổ, bàn tay âm thầm nắm chặt.
"Cô có thể nghĩ như vậy thì thật tốt quá, tôi thật sự rất vui, khi nào cô có thời gian tới đây?" Bên kia truyền đến âm thanh vui sướng của bác sĩ Choi.
"Cái này, thời gian cụ thể tôi sẽ liên hệ với anh sau, cảm ơn bác sĩ Choi."
Sau khi ngắt điện thoại, Park Chaeyoung tựa như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng đi tới bên cửa sổ nhìn lá cây trong viện đã rơi hết không còn mảnh giáp tràn ngập thê lương. Lá cây khô héo trên cành kia cũng tựa như mối quan hệ giữa nàng và La Lisa...
Vĩnh viễn không biết khi nào, mối quan hệ hôn nhân mỏng manh này sẽ không tiếng động mà âm thầm cắt đứt...
Mấy ngày nay, Kim Jennie cứ luôn vội vội vàng vàng đi mua nhạc cụ mới cho phòng làm việc. Chị đi mua một đống nhạc cụ cao cấp của nước ngoài nhưng tới lúc trả tiền thì lại phát hiện tiền trong thẻ không đủ.
Chị chỉ có thể thanh toán trước một nửa sau đó về nhà cầu cứu. Kim Jennie gọi điện thoại về nhà nói rằng đêm nay sẽ trở về.
"Cô chủ, cô đã trở về."
"Vâng, có việc nên về một chuyến."
Vừa đến nhà Kim Jennie liền vui vẻ hô to giọng: "Cha mẹ! Con về rồi!"
"Làm gì vậy, ai gọi hồn đấy?" Mẹ Kim không kiên nhẫn từ trêm lầu bước xuống, khi nhìn thấy Kim Jennie đang ngồi trên sô pha phòng khách bà lập tức thanh tỉnh, vội vàng đi qua.
"Ai dui, NiNi rốt cuộc về rồi, mẹ nhớ con chết đi được."
Nghe được nickname ngọt lịm kia, Kim Jennie lập tức nổi da gà.
"Mẹ, có thể đừng kêu con như vậy có được không? Con đã lớn rồi sao mẹ còn gọi con bằng cái tên trẻ con đó?"
"Nha đầu thúi một tháng cũng không về một lần, điện thoại cũng không nghe một cái. Nếu chị con không nói rằng con đang bận chuẩn bị sự việc ở phòng nhạc thì mẹ còn tưởng con đã bị bọn buôn người bắt đi rồi."
Kim Jennie cầm quả táo cắn một cái, hỏi: "Cha đâu? Sao con không thấy ông ấy ở đây?"
"Cha con đi công ty rồi, gần đây có mấy hạng mục mới cần hợp tác, một mình chị con lo không xuể. Nếu con rảnh cũng nên đi tới công ty giúp cha và chị con một chút."
Bộ dáng mẹ Kim nghiêm túc nhìn Kim Jennie, đứa con này từ nhỏ đã không quan tâm đến chuyện công ty, thật sự là không có biện pháp.
"Chị hai có thể tự mình thu xếp mà, đầu óc Chị ấy trời sinh đã biết cách kinh doanh. Mẹ biết đó, con thì không có cái thiên phú đó."
"Hai mẹ con bà đang nói gì vậy, ở cửa xa như vậy cũng có thể nghe được âm thanh của hai người."
Ngoài cửa xuất hiện 2 nữ nhân thân mặc tây trang đen tuyền, người đi phía trước bước chân ổn trọng, mặt đầy tươi cười nhìn mẹ Kim. Người đi phía sau ôn nhu cười cười đỡ gọng kính vàng trên mũi, khí chất lễ độ ôn tồn làm người ta như tắm mình trong gió xuân.
"Cha, chị hai, hai người về rồi."
"Tiểu nha đầu xấu xa, lâu như vậy cũng không biết mò về nhà thăm cha." Cha Kim tát một cái tát nhẹ lên đầu Kim Jennie, ánh mắt lại dịu dàng nhìn cô.
"Ai nha còn không phải đã trở về rồi sao? Con còn mang theo nước hoa mà mẹ thích."
"Jennie, lần này con về định ở lại bao lâu? Mẹ con mỗi ngày đều nhắc con tới công ty hỗ trợ, con nghĩ thế nào?"
Kim Jennie thở dài, nói: "Công ty đã có chị hai, mấy năm nay không phải chị hai quản lý công ty rất tốt sao? Con thích âm nhạc cũng thích làm việc ở đó, con muốn tiếp tục làm ở phòng làm việc của con."
"Thôi, bây giờ con còn nhỏ nên để con chơi mấy năm vậy, mà con muốn khi nào kết hôn? Mấy hôm trước mẹ giúp con tìm được mấy đối tượng không tồi, con có muốn đi gặp hay không?"
"Con có người trong lòng rồi." Kim Jennie đột nhiên phun ra một câu dọa cha Kim và mẹ Kim choáng váng.
Kim Nayeon giương mắt nhìn Kim Jennie, không nói gì.
"Cái gì? Con gái nhà ai? Đã bao lâu? Quen nhau thế nào?" Mẹ Kim vội vàng hỏi.
"Còn đang theo đuổi, không xác định được có thành công hay không, tóm lại con sẽ không đi tìm người khác."
"Vậy con nhanh theo đuổi người ta đi nha, mẹ và cha con đang rất chờ con kết hôn đấy."
Kim Nayeon thấy vẻ mặt khó xử không nói nên lời của em mình, chị liền giúp cô chuyển đề tài: "Mẹ, vừa rồi ba nói ba đói bụng, mẹ cùng ba đi ăn chút gì đi."
Cha Kim ôm lấy mẹ Kim đi về phía phòng bếp, Kim Nayeon cũng đứng dậy đi theo nhưng lại bị Kim Jennie túm chặt.
"Chị hai~ chị thân yêu tốt nhất của em ~"
Kim Jennie chớp chớp đôi mắt đáng thương vô cùng nhìn Kim Nayeon.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro