chap 25


La Lisa bước nhanh lên lầu, cô nghe thấy tiếng đàn càng ngày càng gần. Lúc đi tới cửa bước chân liền dừng lại.

Bóng dáng quen thuộc mặc váy trắng chuyên tâm đánh đàn, cô sững sờ tại chỗ, phảng phất như vừa thấy được hình ảnh trước kia, hình ảnh Lee Nancy đánh đàn đợi cô về nhà.

Cô đi về phía trước một bước, thất thần mở miệng nói: “Nancy?”

Tiếng đàn đột nhiên im bặt, La Lisa lúc này mới phục hồi tinh thần, cô ảo não vì chính mình vừa rồi thế nhưng lại không điều khiển được hành động của mình khi tiếng đàn của Park Chaeyoung.

“Ai cho phép cô chạm vào cây dương cầm này?”

Park Chaeyoung bị âm thanh phẫn nộ của La Lisa làm cho hoảng sợ, nàng nhanh chóng đứng lên.

Mặt La Lisa tối sầm không chút lưu tình đẩy Park Chaeyoung ra.

“Ai cho phép cô chạm vào nó? Cô có tư cách gì mà chạm vào nó! Có phải cô muốn hủy hoại nó hay không?”

Park Chaeyoung chưa từng gặp qua bộ dáng đáng sợ như vậy của La Lisa, nàng cuống quít giải thích nói: “Thực xin lỗi, em không biết nó lại quan trọng với chị như vậy, em…”

“Câm miệng, loại người như cô không có tư cách chạm vào nó, ghê tởm!”

Sắc mặt Park Chaeyoung tái nhợt đứng yên tại chỗ, đột nhiên nhớ tới hai chữ được khắc trên cây dương cần ban nãy…NC…

Nguyên nhân đây là cây dương cầm của Lee Nancy, khó trách cô lại khẩn trương như vậy.

La Lisa nhớ tới cây dương cầm được đặt dưới phòng khách, lạnh lùng nói: “Dương cầm dưới lầu là của cô chuyển đến sao? Loại người chỉ biết bắt chước tâm huyết của người khác như cô không xứng được đánh đàn, cho dù cô có bắt chước em ấy ra sao thì cô vẫn mãi mãi là người thứ ba buồn nôn với tâm địa độc ác!”

“…em không có bắt chước ai cả.” Giọng nói Park Chaeyoung có chút run rẩy, không thể tin được những lời mà La Lisa vừa thốt ra.

Bắt chước ai? Lee Nancy sao?

La Lisa túm lấy bâu áo Park Chaeyoung, cẩn thận nhìn chiếc váy trắng bị mình chộp trong tay, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Còn dám nói cô không học theo em ấy, quần áo này lấy từ đâu ra? Ai cho cô mặc nó?”

“Quần áo này em tìm thấy ở tủ quần áo trong phòng, em không biết là…”

Quần áo này ngày đầu tiên nàng tới đây đã được đặt trong tủ, nàng nghĩ là do La Lisa cho người chuẩn bị nên lòng tràn đầy vui mừng mà mặc vào, không nghĩ tới đây lại là quần áo của Lee Nancy.

Nghe Park Chaeyoung làm bộ làm tịch nói dối, La Lisa cảm thấy thật buồn nôn.

“Lập tức gọi người dọn cây dương cầm của nàng đi đi, từ nay về sau tôi không cho phép cô đánh đàn! Vĩnh viễn cũng đừng mong, cô không đủ tư cách! Hiểu không?”

“Chaeyoung?” Giọng nói của Kim Jennie kéo nàng về thực tại.

“Hả? Làm sao vậy?”

“Cậu có muốn đàn thử không?” Vẻ mặt Kim Jennie thần thần bí bí nhìn nàng.

“Không cần, đừng làm phiền nhân viên của cửa hàng, tôi không muốn đàn.” Dứt lời, nàng liền xoay người lưu luyến tránh xa.

Đột nhiên tay bị chị cầm lấy, Park Chaeyoung bất thình lình bị người ta tiếp xúc nên hoảng sợ vội vàng tránh thoát.

“A, thực xin lỗi tôi không phải cố ý đâu, tôi quên mất rằng cậu sợ thân cận với người khác.” Kim Jennie vội vàng xin lỗi, ngượng ngùng gãi gãi đầu.

“Không sao, cậu không cần xin lỗi đâu.”

“Chaeyoung, cậu có muốn đến phòng âm nhạc của tôi nhìn xem không? Ở ngay con phố phía trước thôi.”

“Không được, không còn sớm nữa, tôi phải trở về.”

“Mấy ngày trước tôi có mua một ít nhạc cụ, trong số đó có một cây dương cầm của vị dương cầm gia Robert trứ danh của nước Anh, cậu có muốn đi xem không?”

Park Chaeyoung không có mở miệng, qua hồi lâu, Kim Jennie mới nghe tiếng nàng phản hồi.

“Được.”

Kim Jennie biết Park Chaeyoung rất thích vị nghệ sĩ dương cầm kia, chị vì muốn lấy được giá dương cầm đó mà tiêu hết biết bao nhiêu tài sản tích góp bấy lâu, hơn nữa còn xin chi viện từ chị hai mình.

Nhưng đến khi chị nhìn thấy đôi mắt như lung linh phát sáng của Park Chaeyoung khi nhìn về cây dương cầm, chị liền biết, những gì chị bỏ ra rất đáng giá.

“Thích sao?”

Park Chaeyoung quay đầu nhìn Kim Jennie, môi khẽ nhếch lên, đáp: “Thích.”

“Chỉ hai chữ đó thôi sao? Cậu không muốn nói ra cảm tưởng gì khác à?” Kim Jennie bĩu môi ánh mắt đáng thương vô cùng nhìn Park Chaeyoung, trên mặt chị viết đầy dòng chữ ‘mau khen tôi đi’, thiếu chút nữa đã vẫy vẫy đuôi.

Park Chaeyoung bị chị chọc cười, mở miệng nói: “Cảm ơn cậu Kim Jennie, nó thật sự rất đẹp.”

“Nhưng tôi cảm thấy vật đẹp nhất ở đây chính là cậu, cậu so với nó còn đẹp hơn.”

“Kim Jennie, đừng nói nữa.” Park Chaeyoung thấy chị muốn nói gì đó thì lập tức chặn lại.

“Mau đi thử đi, tôi muốn nghe cậu đàn một khúc, đàn cho tôi nghe có được không?”

Park Chaeyoung do dự đi qua, ngồi xuống. Thời điểm tay nàng sắp đặt lên phím đàn thì nhất thời dừng lại, khi nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của đối phương, nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, bắt đầu đàn tấu.

Tiếng đàn chậm rãi vang lên, trong tâm Kim Jennie như có một con nai con đang không ngừng chạy loạn, ngu ngốc nhìn người trước mắt.

Tựa như năm đó vậy, thiếu nữ tinh khiết đơn độc ngồi dưới ánh mặt trời, một khắc đó đã làm cho tâm chị xao động, cuối cùng không biết khi nào đã bị Park Chaeyoung trộm đi.

Sau khi khúc nhạc kết thúc, Park Chaeyoung nhẹ nhàng mở mắt, trong lòng kích động không thôi, nàng mê luyến vuốt ve thân dương cầm.

Sau khi Kim Jennie lấy lại tinh thần, chị vội vàng đi qua, nghi hoặc hỏi: “Tôi còn có chút khó hiểu, rõ ràng cậu thích chơi đàn như vậy, sao mấy năm nay lại đột nhiên không muốn đánh đàn nữa?”

Thân thể Park Chaeyoung cứng đờ, nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt Kim Jennie, chậm rãi nói: “Lisa… chị ấy không thích… Tôi không muốn chọc chị ấy giận, không đánh đàn cũng không sao cả.”

Trong lòng Kim Jennie hụt hẫng, đau lòng nói: “Cô ta nói không được đàn liền không được đàn sao, La Lisa là cái thá gì? Cậu rõ ràng thích âm nhạc như vậy, hơn nữa thiên phú lại cực cao, sao có thể…”

“Nếu chị ấy không thích, tôi liền không thích.”

Ngoài miệng tuy nói như vậy nhưng đôi mắt nàng vẫn luôn dính vào cây dương cầm không buông, có thể thấy được đây không phải là lời nói thật lòng của nàng.

Thấy ánh mắt lưu luyến của Park Chaeyoung, Kim Jennie đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt sáng lên: “Không sao cả, chỉ cần cậu muốn đàn, tùy thời có thể tới đây, ở đây vĩnh viên hoan nghênh cậu.”

Park Chaeyoung kinh ngạc nhìn về phía Kim Jennie, giọng nói có chút run rẩy nói: “Có thể chứ? Thật sự cảm ơn cậu.”

“Đương nhiên có thể, nơi này của tôi cách nơi cậu ở không xa, hơn mười phút đã đến được đây, cậu muốn đánh đàn thì có thể tới đây đánh đàn.”

Bởi vì… chủ nhân của nó vốn dĩ chính là cậu…

Sắc trời dần dần tối xuống, Park Chaeyoung nhìn lên đồng hồ, thấy thời gian đã không còn sớm liền đứng dậy tạm biệt Kim Jennie, xoay người về biệt thự.

“Đợi đã, để tôi đưa cậu về.”

“Không cần, xe của tôi đậu ở chỗ cách đâu không xa lắm.”

Kỳ thật ngay từ đầu cậu đến đây là vì giải sầu, xe ngừng ở ven đường phố lớn, cách phòng làm việc của Kim Jennie rất xa.

“Không xa là chỗ nào? Rõ ràng là rất xa, tôi đưa cậu qua đó, vừa vặn tôi cũng muốn mua thêm vài đồ vật.” Vì để Park Chaeyoung đồng ý nên chị không ngại thêm mắm dậm muối.

Dọc đường đi Kim Jennie tựa như một đứa ngốc nghếch không ngừng ngây ngô cười cười, từ đầu đến cuối đôi mắt chị vẫn luôn đặt trên người Park Chaeyoung, cũng vì thế mà không nhìn thấy cây cột đằng trước.

Rầm!

“Ui daa! Mũi của tôi!” Kim Jennie lấy tay che mũi, đau đớn ngồi xổm xuống.

Park Chaeyoung nghe được tiếng hô đau đớn của chị thì vươn tay muốn dìu chị dậy, nhưng tay cuối cùng vẫn là do dự không chạm vào chị, nàng lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ? Cậu lấy tay ra để tôi nhìn xem.”

Kim Jennie nghe lời lấy tay ra, ngẩng đầu ủy khuất nhìn Park Chaeyoung. Chỉ thấy trên trán và mũi có hơi hơi sưng đỏ, mũi cũng đã đổ máu luôn rồi.

Park Chaeyoung nhìn thấy bộ dạng này của chị thì không nhịn nổi bật cười ra tiếng, Kim Jennie thấy thế càng thêm ủy khuất trừng mắt: “Tôi chảy máu rồi mà cậu còn cười được, tôi đau quá, Chaeyoung cậu giúp tôi có được không?”

Thấy ánh mắt ủy khuất của chị nhìn chằm chằm mình, Park Chaeyoung cũng không nỡ cự tuyệt, lấy khăn tay ra giúp chị lau máu mũi.

Hai người không chú ý tới, ở cách đó không xa có một người đang ẩn thân trong bóng tối, âm thầm ấn nút chụp ảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro