chap 51
“Cái mặt cậu kiểu gì đấy? Không muốn thấy tôi đến thế cơ à? Sao vừa nhìn tôi đã trưng cái biểu cảm thất vọng kia là thế nào?”
Trong tay Lee Ji Eun cầm theo máy tính cùng một túi giấy tờ, tiện tay đặt lên bàn, ngước mắt nhìn về phía La Lisa.
Một lúc sau La Lisa mới không kiên nhẫn đáp lại: “Không phải.”
“Cậu tưởng tôi mù hay gì, cái vẻ thất vọng trong mắt cậu tràn ra ngoài rồi kìa, cậu đang ngóng ai thế?”
“Không ai hết.”
Ánh mắt Lee Ji Eun hơi trầm xuống, như đoán ra cái gì, chị quay đầu sang hỏi chú Han: “Chú Han, Chaeyoung có ở nhà không?”
La Lisa vừa nghe thấy chị hỏi Park Chaeyoung, trong mắt thoáng vẻ bối rối, thẹn quá hoá giận trừng mắt nhìn Lee Ji Eun.
“Phu nhân hồi trưa ra ngoài vẫn chưa trở về.”
Lee Ji Eun lại nhìn La Lisa, mặt còn tỏ vẻ “ra là thế” khiến cô bỗng nổi ý định muốn đánh người luôn.
“Bác gái đâu rồi?”
“Đang ở trên phòng làm việc chờ ngài.”
“Oh, tôi lên đó đưa dì mấy tài liệu trước.”
La Lisa đi tới cửa ngó ra bên ngoài, xoay người vào lại phòng khách thì thấy chú Han đang cầm mấy thứ đồ từ tầng hầm đi lên.
“Đấy là cái gì?”
“Bà chủ bảo tôi xới đất bỏ vào mấy chậu cây đặt ở bệ cửa sổ để trồng hoa, phu nhân rất thích chăm mấy loại cây cỏ nhỏ nhỏ này, cô ấy mà thấy nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.”
“Ừ, đi làm đi.”
Chú Han thấy La Lisa định lên tầng, bỗng mở miệng hỏi: “Cô chủ, ngài có muốn làm cùng không?”
“Tôi không thích mùi bùn đất, bẩn lắm.”
Thấy cô chủ nhà mình có vẻ không thích, chú Han thức thời không hỏi nữa, cầm dụng cụ đi tới mấy chậu hoa loay hoay. La Lisa dừng bước, quay đầu nhìn mấy cái chậu đằng kia. Năm đó khi mới kết hôn, Park Chaeyoung trồng rất nhiều cây đặt ngoài ban công, mỗi ngày đều ra đó tưới nước chăm sóc chúng, xong xuôi lúc đi vào trên mặt lúc nào cũng tủm tỉm cười.
Về sau có một lần La Lisa ra đứng ngoài ban công hút thuốc không còn thấy nhiều chậu cây như thế nữa.
Hôm đó trời nổi gió lớn, một trận gió thổi mạnh qua hất đổ chậu cây xuống dưới, chẳng may rơi thẳng đập vào bả vai của La Lisa, chậu cây kia vừa được tưới đẫm nước, toàn bộ bùn đất dinh dính đều ập lên ngực cô, áo sơmi cũng như áo khoác đều bị bắn bẩn.
La Lisa hơi sững sờ, cúi đầu nhìn từ trên xuống dưới của mình vừa bẩn vừa có mùi đất bùn khó ngửi, sắc mặt cô trong nháy mắt liền đen lại.
Park Chaeyoung khi đó vừa từ trêm lầu đi xuống, nhìn thấy toàn thân La Lisa nhếch nhác bẩn thỉu đầy bùn thì cứng đờ đứng tại chỗ.
La Lisa cũng đã quên mất lúc ấy mình nói cái gì với nàng, nhưng từ đó trở đi trong nhà không thấy một chậu cây nào nữa.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Giọng Lee Ji Eun từ cầu thang truyền tới, La Lisa quay đầu lại nhìn chị. Lee Ji Eun chậm chạp khẽ bước xuống, ánh mặt dính chặt lấy cô.
“Tôi nghe bác gái nói cả cậu lẫn Park Chaeyoung đều không muốn đi nghe nhạc cùng nhau?”
“Tôi lười đi chung với cô ta”
“Thế sao Chaeyoung lại từ chối vậy? Cô ấy cũng lười đi cùng cậu à? Có vẻ như cậu bị Chaeyoung ghét bỏ rồi nha.”
Tay La Lisa hơi nắm lại, cô có chút bực bội: “Việc của cậu chắc?”
Lee Ji Eun bất ngờ lôi ra hai tấm vé, giơ lên vẫy vẫy lắc lư trước mặt La Lisa.
“Cậu thật sự không muốn đi sao? Tôi mất bao nhiêu công giúp cậu đó.”
“Tôi nói rồi, tôi không thèm.”
“Vé này có thể vào thẳng hậu trường gặp mặt trực tiếp với nghệ sĩ dương cầm kia đó, tôi nhớ trước đây Chaeyoung cực kỳ hâm mộ ông ấy, chắc chắn là cô ấy rất muốn tham gia.”
Lee Ji Eun nhìn nhỏ bạn lộ vẻ do dự, trong mắt loé lên một tia gian xảo, cố ý nói: “Cậu không cần đúng không, tôi tự đi nghe vậy.”
Nói xong xoay người giả vờ định rời đi, đột nhiên hai tấm vé trong tay bị cướp lại. Chị quay đầu, ánh mắt đầy vẻ hỏi chấm nhìn La Lisa.
Cô đứng ngẩn người nhìn hai chiếc vé trong tay, thế quái nào lúc nãy vừa thấy Lee Ji Eun muốn đi mình lại vội vàng giật lấy.
“Không phải cậu vừa kêu không cần sao?”
“Sao lại không? Để cái loại mù âm điếc nhạc như cậu đi mới gọi là lãng phí.” Dứt lời xoay người bước nhanh lên lầu.
———————-
Khi Park Chaeyoung từ bệnh viện đi ra có chút ngây người, bác sĩ Choi nói rằng đêm qua có người đã đến bệnh viện hỏi thăm tin tức của nàng.
Người đó là ai… tại sao lại muốn nghe ngóng tin tức về mình…
Park Chaeyoung ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang trên cao, xoa nhẹ cái đầu còn đang đau nhức, bước tới cạnh xe.
Ở trong một góc khuất không ai chú ý tới lại có người đang nhìn chằm chằm theo dõi nàng.
Mới vừa đi đến bãi đỗ xe Park Chaeyoung đã cảm giác có người đi theo mình, nàng hơi ngừng lại, liền sau đó vội vàng chạy tới mở cửa xe ngồi vào bên trong. Vừa định sập cửa thì đột ngột có một bàn tay vươn ra ngăn lại, trong mắt Park Chaeyoung là vẻ hoảng sợ, muốn giơ chân đá hắn thì chủ nhân của bàn tay nọ đã thò mặt ra.
“Đừng đánh, Chaeyoung, là tôi.” Bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc.
“Kim Jennie?”
“Là tôi là tôi.” Lúc này Kim Jennie mới chường mặt ra, nở một nụ cười nhìn nàng.
______
Chú Han thấy Park Chaeyoung thất thần liền vội vàng đổi đề tài: “Vậy phu nhân thích hoa gì nhất thì chúng ta trồng loại hoa đó được không?”
“Cháu thích hoa gì ư…”
Park Chaeyoung ngây ra, ngẩng lên nhìn về phía mặt trời, khẽ nói: “Cháu rất thích hướng dương, đôi khi còn cảm thấy thật ghen tị với chúng, vừa có thể đuổi theo ánh mặt trời vừa nở rộ rực rỡ, từ lúc bắt đầu tới khi héo úa, hướng dương luôn kiên trì mà chạy theo ánh sáng.”
Chú Han cũng như La Lisa đang đứng trên lầu đều sững sờ, một loại cảm xúc phức tạp loé lên trong mắt cô, khiến cô bất giác cũng ngước lên trời.
Luôn hướng về phía mặt trời mà nở rực rỡ… kiên trì bướng bỉnh đuổi theo ánh sáng… đây là đang nói chính mình sao…
Chú Han tỏ vẻ không hiểu, mở miệng hỏi: “Phu nhân, tôi không hiểu rõ lắm về cách trồng cây cỏ hoa lá, cô có thể chỉ tôi một chút không?”
Park Chaeyoung khẽ gật đầu, lại quay sang nói về mấy kỹ thuật và kinh nghiệm trồng cây mà trước đây mẹ nàng đã dạy cho nàng.
La Lisa thấy ánh mắt người dưới kia sáng rực khi nói về cây cối, không biết cô nghĩ gì lại lập tức xoay người rời khỏi ban công.
Giọng dì Lee trong nhà vọng ra gọi chú Han vào phụ bê đồ, chú Han nói với Park Chaeyoung một câu rồi chạy tới giúp đỡ, ngoài vườn lúc này chỉ còn một mình nàng. Đất trong chậu hoa đã được bới tơi xốp, Park Chaeyoung phủi phủi đất trên người ngắm nhìn thành quả trước mặt, để lộ ra ý cười trong đôi mắt.
Nàng đi tới giữa luống hoa định cất mấy dụng cụ làm vườn vào thùng để bê vô nhà, bất chợt một cơn gió thổi qua hất tung bụi đất trong chậu cây, Park Chaeyoung cảm thấy mắt đau nhói, theo phản xạ nhắm chặt lại.
Bị bụi bay vào mắt, nàng giơ tay dụi nhẹ, cố mở mắt nhưng không thể, hai mắt đều bị dụi tới đau nhức. Gió bên ngoài càng lúc càng lớn, Park Chaeyoung quay người muốn vào nhà, nhưng vì mắt vẫn nhắm không nhìn thấy đường nên nàng phải lần mò, cẩn thận bước từng bước một, ai ngờ lại không để ý đã tới rìa ngoài luống đất, hụt một chân ngã chúi về phía trước.
“A…”
Bất chợt có bàn tay ai đó vòng qua eo Park Chaeyoung kéo nàng lại, đỡ nàng không bị ngã xuống đất.
Park Chaeyoung đứng thẳng dậy thở phào một hơi, vừa rồi không thấy đường đạp vào khoảng không khiến nàng sợ hết hồn, giây lát bình tĩnh lại mới nhớ ra có người đang giữ mình. Park Chaeyoung ngẩng đầu cố gắng mở mắt nhìn cho rõ người trước mặt là ai, nhưng trong mắt vẫn còn hơi đau nên tầm nhìn còn mơ hồ.
Park Chaeyoung tưởng là chú Han, tiếp tục dụi mắt, nhỏ giọng thì thầm: “Chú Han, cháu tự đi được, không cần đỡ cháu đâu.”
Nhưng ‘chú Han’ vẫn không buông lỏng tay ra, cũng không mở miệng đáp lại. Nàng quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc: “Chú Han?”
Đột nhiên Park Chaeyoung cảm nhận được bàn tay đặt trêm eo mình siết chặt, trong lòng hoảng sợ, ngay lập tức nhận ra là ai liền giãy giụa muốn tránh thoát.
“Buông tôi ra!” Nàng dùng sức muốn gỡ bàn tay trên người mình xuống.
Bàn tay kia bất chợt rời đi, Park Chaeyoung hoảng hốt lùi lại vài bước, chưa đứng vững liền ngã ngồi lên mặt đất. Nàng ra sức dụi mạnh hai mắt, chịu đựng vừa đau vừa xót cố gắng mở ra liền thấy La Lisa đang đứng cách đó không xa nhìn mình.
Park Chaeyoung đứng dậy phủi bụi đất trên người, quay đầu thấy La Lisa vẫn còn đang nhìn chằm chằm đùi mình nên nàng cũng cúi xem một chút.
Trên ống quần đầy bùn cùng vết nước, liếc mắt nhìn khoảng đất mình vừa ngã xuống lại vừa hay là chỗ lúc nãy nàng và chú Han đứng tưới cây.
La Lisa chợt bước nhanh tới gần, sắc mặt có chút lạnh lùng, dừng lại khoảng một bước trước mặt nàng.
“Trên người toàn bùn cảm thấy thế nào?”
“Gì cơ?”
Park Chaeyoung sững sờ, bỗng nhớ lại cái lần La Lisa bị chậu cây rơi xuống người.
“Chị cố ý sao?”
“Cố ý cái gì?” Sắc mặt cùng giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ, cô xoay người đi vào nhà.
Park Chaeyoung vẫn đứng tại chỗ, nhìn tay chân bám đầy bùn đất chỗ này một ít chỗ kia một tẹo, cười khổ, cũng quay trở vào nhà lên tầng thay quần áo.
Lúc đi ngang qua phòng đàn, bước chân ngừng lại chốc lát, trong mắt hơi buồn bã. Tới khi nàng thay xong quần áo xuống dưới lầu liền thấy La Lisa đang dựa vào cửa thất thần không biết nghĩ cái gì, nghe tiếng bước chân trêm cầu thang mới quay lại nhìn một cái.
Trong tay La Lisa cầm chìa khoá xe lại gần, liếc mắt qua quần áo của Park Chaeyoung rồi hơi nhíu mày, lạnh giọng: “Đội mũ vào theo tôi ra ngoài.”
Park Chaeyoung nghe cô nói muốn đưa nàng ra ngoài thì hơi ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi lại: “Đi đâu?”
La Lisa dừng bước, quay đầu, lạnh như băng mà nói: “Nghe nhạc.”
“Chẳng phải không đi sao…”
“Tôi đưa cô đi thì cô cứ đi, lấy mũ đội vào.”
Park Chaeyoung đứng im tại chỗ không nhúc nhích, thản nhiên đáp: “Tôi không muốn đi.”
Park Chaeyoung nghe thấy nàng vẫn từ chối như trước, sắc mặt trong giây lát đen lại, kéo cánh tay Park Chaeyoung, vừa định mở miệng thì một giọng nói từ sau lưng vang lên.
“Lisa.”
La Lisa thấy Lee Ji Eun tới mới buông tay Park Chaeyoung ra, mặt lạnh đi đến ghế sofa bên cạnh ngồi phịch xuống. Lee Ji Eun bước đến, cau mày nhìn cô, lại xoay đầu nói với Park Chaeyoung: “Chaeyoung, cô thật sự không muốn đi sao? Để lấy hai tấm vé này mà tôi đã phải nhờ vả mấy người bạn, tốn bao công sức mới cầm đến tay, hơn nữa vé này còn có thể vào thẳng hậu trường giao lưu trực tiếp với nghệ sĩ dương cầm kia đó.”
“Nhưng mà tôi…”
Sự do dự hiện lên trong mắt Park Chaeyoung, vì nàng không muốn ở riêng một chỗ với La Lisa nên mới từ chối tới xem buổi biểu diễn của nghệ sĩ dương cầm nàng hâm mộ nhiều năm, nhưng giờ nghe Lee Ji Eun nói chị phí nhiều tâm tư để lấy được hai tấm vé này, trong lòng liền cảm thấy có chút áy náy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro