chap 96
"Được, tiếng đàn rất hay."
Trước khi tiếng vỗ tay vang lên, La Lisa lao ra và nắm lấy tay Park Chaeyoung, người vẫn đang chơi piano.
Park Chaeyoung nâng mắt liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt mình, ánh mắt hơi lóe lên, nhàn nhạt nói: "Buông ra."
La Lisa chẳng những không chịu buông ra, sức lực trong tay càng thêm nặng.
"Sao em dám đánh đàn cùng với Kim Jennie trước mặt mọi người, liếc mắt đưa tình sợ người khác không biết mối quan hệ của hai người là gì sao?"
"Tôi chơi đàn với ai có liên quan gì tới chị? Chị có muốn đập nát cây đàn này một lần nữa không?"
La Lisa giật mình, giống như tôi nhớ ra điều gì đó: "Sao? Không phải tôi"
"La Lisa, cô làm gì vậy! Buông tay ra, cô đang làm đau cô ấy!"
Kim Jennie bước tới và đẩy La Lisa ra, lo lắng nhìn bàn tay đã đỏ lên.
Sau khi bị đẩy ra, La Lisa nhìn Park Chaeyoung lặng lẽ cúi đầu xuống để cho Kim Jennie nắm tay, đồng tử hơi co lại, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
"Cô nghĩ mình là ai mà lại dám quản tôi!"
"La tổng, cô đã ly hôn với Chaeyoung rồi, bây giờ cô ấy tự do, cô ấy muốn chơi đàn cùng ai thì chơi, ai chơi đàn cùng cô ấy cũng liên quan tới cô sao ?"
La Lisa sau khi nghe được sắc mặt trở nên càng thêm khó coi, cúi đầu nhìn hoa văn trên, nắm chặt nắm tay.
"Tin đồn bên ngoài là thật sao? La tổng vẫn còn lưu luyến vợ sao?"
" La tổng này cũng thật là, lúc chưa ly hôn thì không quý trọng, coi thường và chửi mắng, bây giờ ly hôn rồi lại không cho ai đến gần."
"Trên mạng láo loạn như vậy mà vẫn chưa xóa, còn không phải được La thị ngầm đồng ý sao, ly hôn rồi mới biết vợ mình là Rosé, giờ thì mới hối hận."
"Nếu tôi nhớ không nhầm, không phải năm ngoái La tổng chơi đàn cùng với người yêu nhỏ của mình sao? Lần trước, Park Chaeyoung cũng lao ra và chen ngang. "
Tiếng xì xào của mọi người xung quanh khiến La Lisa càng tức giận.
Nhìn Park Chaeyoung đang đứng phía sau Kim Jennie không hề để ý tới mình, La Lisa lập tức tiến lên kéo tay Park Chaeyoung một lần nữa: "Đi theo tôi, tôi có chuyện muốn hỏi em."
Park Chaeyoung lui về phía sau một bước, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.
Kim Jennie ấn vai La Lisa, giọng điệu trở nên có chút giễu cợt: "La tổng, cô đừng khiến cho mình xấu hổ, có rất nhiều người đang nhìn cô đấy."
La Lisa nhìn chằm chằm vào bàn tay đang tránh né cô một lúc, liền thấy được sự thờ ơ trong đôi mắt kia khiến ngực cô chợt nhói lên, như thể bị kim đâm vào.
"Cô ấy không phải người thích nổi bật, có phải cô chủ động mời cô ấy cùng đàn với cô không?" La Lisa nắm lấy cổ áo của Kim Jennie, trừng mắt nhìn Jennie lạnh giọng hỏi.
Kim Jennie liếc nhìn Park Chaeyoung lo lắng phía sau, tiến lại gần một bước, dùng giọng nói châm chọc mà chỉ có hai người có thể nghe thấy: "Đúng vậy, là tôi mời, La tổng, cô không quen với cảnh này sao? Lee Nancy à?, chơi piano cùng nhau trong ngày sinh nhật của bạn để làm bẽ mặt Chaeyoung? "
" Điều khác biệt duy nhất là nhân vật chính đang bị mọi người chế giễu giờ trở thành cô, và người mà Chaeyoung tin tưởng giờ cũng đã trở thành tôi chứ không phải cô, cảm giác này là như thế nào? "
Nghe xong, La Lisa nhìn Park Chaeyoung phía sau Kim Jennie, thấy nàng lo lắng nhìn về phía này, nhưng lo lắng đó không phải dành cho cô.
Rõ ràng trong cặp mắt kia từng chỉ có một mình mình, nhưng bây giờ đã không còn nữa."
"Tôi cảnh cáo cô Kim Jennie, đừng đụng vào người không nên động, cô sẽ phải gánh chịu hậu quả, tôi sẽ không để cho cô cướp đi cô ấy"
" Cứ việc tới, chúng ta sẽ nhìn xem Chaeyoung có thể tha thứ cho cô không"
Nhìn Kim Jennie mặt đầy tự mãn, La Lisa không thể kiềm chế được giơ tay định đấm.
"Dừng tay"
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Park Chaeyoung sau lưng, La Lisa nghe vậy giật mình, cuối cùng bỏ tay xuống.
" Lisa ! "Lee Ji Eun đột nhiên xuất hiện, nắm lấy cánh tay cô kéo người ra.
La Lisa không để ý đến Lee Ji Eun, mà quay đầu nhìn Park Chaeyoung, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
Park Chaeyoung nhìn thấy nắm đấm kia, thân thể vô thức run lên. , một tia sợ hãi lóe lên trong.
"Kim Jennie ... Chị thế nào".
Kim Jennie nhìn chằm chằm vào Park Chaeyoung đang run rẩy chắp tay sau lưng, sau đó trên mặt nở nụ cười:" Tôi không sao, đừng lo lắng, Chaeyoung đừng sợ"
"Đi thôi ... Tôi không muốn ở đây nữa"
" Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với Jeong tồng rồi rời đi. "
La Lisa thấy Park Chaeyoung chuẩn bị rời đi với Kim Jennie mà không thèm nhìn mình, trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn, muốn đi lên để ngăn lại.
Lee Ji Eun ngăn người lại, nghiêm nghị nói: "Được rồi, không thấy Chaeyoung tức giận sao? Sao lại bốc đồng như vậy!"
La Lisa đỡ người đến bên cạnh sô pha ngồi xuống, đưa ly nước cho cô. .
La Lisa đẩy ly nước ra, tức giận nói: "Chị cho tôi uống nước làm gì? Tôi muốn rượu."
"Con mẹ nó, tôi hiện tại muốn tạt ly nước này vào mặt cho cậu tỉnh lại, cậu không nhận ra Kim Jennie đang cố ý chọc tức cậu sao? Cô ta bây giờ có fans xung quanh, nếu việc cậu đánh cô ta bị truyền đi, tôi không biết sẽ có chuyện xảy ra nữa. "
" Ai dám chứ? Làm sao tôi không nhìn ra là cô ta cố tình chọc tức tôi để khiến Park Chaeyoung mềm lòng! Cô ta còn dám giở trò với tôi. Tên này đã trở nên rất mưu mô, Park Jun Jeolbây giờ đang bị cô ta lừa rồi! "
" Thật hiếm thấy, cậu bắt đầu bảo vệ Park Chaeyoung từ khi nào vậy? Cậu định làm gì với Lee Nancy, hay cứ để mặc cô ta? "
" Tôi có thể làm gì, dù sao cô ta cũng cứu tôi, nhiều năm như vậy, tôi không thể..."
La Lisa đưa tay chạm vào sợi dây chuyền trong túi áo vest, rồi đột nhiên đứng dậy, không có gì trong túi.
" Sợi dây chuyền của tôi ... sợi dây chuyền của tôi đâu rồi. ? "
La Lisa sửng sốt:" Cái gì? " "
"David, nhìn xem, tôi đã tìm thấy gì?" "Cách đó không xa có một âm thanh vang lên, La Lisa ngẩng đầu nhìn Kang Daniel.
Kang Daniel đang lắc lắc sợi dây chuyền nhặt được trong tay, sau khi nhìn thấy sợi dây chuyền trong tay hắn, La Lisa đột nhiên đứng dậy và đi qua.
"Trả lại cho tôi. "
"A, đây không phải là La tổng sao?" Tôi phải trả lại cô cái gì? Đây là tôi nhặt được thì chính là của tôi, nhưng tôi thực sự thích kiểu dáng của chiếc vòng cổ này"
Kang Daniel cố ý lắc lắc vòng cổ, mặt dây chuyền tỏa sáng lung linh.
La Lisa tiến lên nhằm đoạt lại, Kang Daniel lui lại một bước, nhìn người phía trước tái mép mặt, cười nhạo nói:" La tổng làm gì vậy? Làm sao mà phải xông ra trước thế?"
"Sao lần này không thấy cô mang con chó cái Lee Nancy đó tới vậy? Chiếc vòng cổ này là của Lee Nancy à? "
"Tôi nói lần cuối, đưa cho tôi!"
Giọng của La Lisa vô cùng lớn, mọi người xung quanh đều nhìn sang.
"Được rồi, của cô đây."
Kang Daniel nâng sợi dây chuyền lên, La Lisa liếc anh ta một cái sắc bén, lúc anh ta đi tới đưa tay ra, Kang Daniel đột nhiên buông lỏng tay ra, sợi dây chuyền rơi xuống đất.
Kang Daniel đột nhiên nhấc chân giẫm lên sợi dây chuyền trên mặt đất, nâng cằm khinh thường nhìn La Lisa.
"Thực sự xin lỗi, tôi sơ ý giẫm phải sợi dây chuyền của La tổng."
La Lisa nhìn sợi dây chuyền hình nốt nhạc bị giẫm trên mặt đất, nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Park Chaeyoung, trong mắt hiện lên vẻ hung dữ.
"La tổng, cô..."
Phanh...
"A..."
Trên mặt đất đầy những mảnh vỡ của chai rượu, rượu đỏ tươi chảy khắp sàn, Kang Daniel quỳ rạp xuống đất, vết máu trên đỉnh đầu chảy xuống cằm của hắn rồi chảy xuống đất.
La Lisa thực sự cầm chai rượu đỏ trên bàn lên, đập vào đầu Kang Daniel.
Kang Daniel nhìn La Lisa với vẻ mặt không thể tin nổi, đồng thời ngước mắt lên nhìn David đứng ở cách đó không xa đang trợn tròn mắt.
"Ai cho phép cậu giẫm lên! Cậu dám giẫm lên nó!"
Một cú đá bất ngờ khác, La Lisa đá vào chân của Kang Daniel, hắn cuộn tròn lại vì đau, nhưng La Lisa không có ý định để hắn ta đi, vì thế mà cô nhấc chiếc ghế bên cạnh, chiếc ghế đẩu được nâng lên, đập mạnh xuống.
"Thiếu gia!" David một chân đá văng chiếc ghế, đẩy La Lisa ra và đỡ Kang Daniel đứng dậy.
"La Lisa, cậu bị điên à?" Lee Ji Eun kinh ngạc đến toát mồ hôi hột khi nhìn thấy cảnh này.
Vừa rồi nếu David không đạp đổ chiếc ghế đẩu, đôi chân của Kang Daniel chắc chắn sẽ tàn phế, La Lisa đánh xuống thực sự không thương tiếc.
La Lisa ném chiếc ghế xuống, lạnh lùng nhìn đám người trên sàn, vội vàng bước tới nhặt sợi dây chuyền trên mặt đất lên, cẩn thận đặt nó vào túi.
Bỏ qua tiếng hét của Lee Ji Eun phía sau, La Lisa đứng dậy bước ra khỏi cửa, người đi đường nhanh chóng thu hồi tầm mắt tránh né.
David nhìn Kang Daniel trong lòng đầu chảy đầy máu, tay chân cuống quýt dùng sức che lại vết thương.
"Gọi xe cấp cứu! Các người sững sờ cái gì! Gọi xe cấp cứu!"
David đột nhiên quay đầu nhìn về phía La Lisa đang rời đi, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng kỳ lạ.
La Lisa !
Mãi đến ngày hôm sau, Park Chaeyoung mới biết rằng sau khi họ rời đi, La Lisa mất kiểm soát mà đánh Tiểu Kang tổng.
Họ Kang và nhà họ La là đối thủ của thế hệ trước, và bây giờ dường như hai người ở thế hệ này cũng đã định trở thành đối thủ của nhau.
Điện thoại reo.
Park Chaeyoung đang suy nghĩ chuyện của Tiểu Kang tổng, liền ấn nút kết nối nhưng không biết người gọi là ai.
"Rosé, xin chào! Tôi là Phil, cô không nhớ tôi sao?"
Giọng nước ngoài không rõ ràng vang lên trong điện thoại, Park Chaeyoung nghe xong thì sững sờ, ngay sau đó thì nhớ giọng nói đó là của ai.
" Phil đại sư (tiến sĩ)?"
"Yes! Park, tôi không nghĩ cô là Rosé, Lần đầu tiên tôi nghe thấy âm thanh piano của cô, tôi biết cô không phải là một người bình thường, nhưng tôi không nghĩ cô là Rosé, Chúa ơi, thực sự quá thần kỳ. Thật tuyệt vời! "
Phil rất phấn khích và nói rất nhiều với Park Chaeyoung, Park Chaeyoung nhìn vào bản nhạc piano trên bàn và lắng nghe một cách cẩn thận.
"Ồ! Chaeyoung, mấy ngày nay tôi có một buổi hòa nhạc trực tiếp, tôi có thể mời cô đến đàn với tôi không? Tôi thực sự cần tiếng đàn piano của cô, để cho bữa tiệc âm nhạc của tôi trở lên hoàn hảo."
Park Chaeyoung nghe xong sửng sốt một lúc, kinh ngạc nói: "Buổi hòa nhạc? Tôi ... tôi có thể không?"
"Cô có thể, tiếng đàn piano của cô là âm thanh hay nhất tôi từng nghe. Tôi đã chọn nhiều người chơi piano nhưng họ không thể đạt được điều tôi muốn., Chỉ cô là có thể"
Park Chaeyoung ngẩng đầu nhìn bức ảnh mẹ cô đang đánh đàn trên bàn, trong mắt lóe lên một tia sáng.
"Được rồi, cảm ơn Phil đại sư (tiến sĩ), tôi thấy mình thật vinh dự khi được mời tham dự, tôi sẽ đi, tôi có thể hỏi địa điểm ở đâu không"
"Tuyệt vời, đó là ở Nha quốc (Nhật), được gọi là đất nước của cây đàn piano."
Lại là Nha quốc.
Lee Nancy giành được giải thưởng du học ở đó, không biết có ai đàn bản nhạc đó ở đấy không.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro