Hồi X

– – – – – – – – – –

“Vậy Bệ hạ giúp thần thiếp đi.”

Phác Thái Anh nói bằng giọng mềm mại, ấm áp nhưng lại có vẻ lạnh lùng.

Nàng thật sự muốn một mũi tên giết chết Lạp Lâm.

Lạp Lệ Sa đã nói giết hắn vô tội, nàng còn gì mà không dám?

Chẳng lẽ còn giữ lại tai họa này sao?

“Trẫm giúp nàng thế nào?”

Lạp Lệ Sa bất chợt nhướn mày, đáy mắt hiện lên một tia tối tăm.

Nàng quay đầu nhìn ngài.

“Mũi tên của thần thiếp sợ là sẽ không bắn trúng con mồi, Bệ hạ giúp thần thiếp nhắm đúng con mồi.”

Lạp Lệ Sa muốn xem rốt cuộc nàng có dám bắn mũi tên đó không.

Hay là nàng đang cố tình diễn kịch.

Ngài giơ tay đỡ cánh tay nàng, đưa đầu mũi tên nhắm thẳng vào Lạp Lâm đang ngày càng tiến đến gần.

“Kéo cung, bắn tên.”

Ngài đỡ cánh tay nàng, giữ vững đầu mũi tên.

Người thật sự bắn cung tên là Phác Thái Anh.

Nàng không chút chần chừ, dùng hết sức kéo dây cung, một mũi tên lén lút bay vút đi, xuyên qua đám cỏ dại và cành lá rủ xuống ven đường.

Khoảng cách chưa đầy trăm bước, Lạp Lâm rõ ràng nhìn thấy mũi tên đang lao tới phía hắn với thế chẻ tre.

Hắn vừa mới nhìn thấy Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh ở phía trước, và cây cung tên đang nằm trong tay Phác Thái Anh.

Đây là mũi tên do nàng bắn.

Nếu Lạp Lệ Sa muốn lấy mạng hắn, hắn không thể trốn.

Nhưng nếu là Phác Thái Anh, hắn có thể trốn.

Tuy nhiên, hắn không hiểu nổi tại sao nàng lại bắn tên về phía mình.

Không kịp nghĩ nhiều.

Hắn thoáng lắc mình, mũi tên đó dừng lại ở vai phải của hắn, thẳng tắp găm vào cơ thể hắn.

Tuy nhiên, tránh được chỗ hiểm.

Hắn đau đến hít ngược một hơi khí lạnh, tay nắm chặt dây cương mới không ngã ngựa.

Khoảng cách ngày càng gần, Phác Thái Anh có thể thấy Lạp Lâm với bộ y phục trắng bị máu nhuộm đỏ.

Nhưng có vẻ như hắn chưa chết.

Nàng có chút thất vọng.

Lưng cứng đơ của nàng thả lỏng ra, đặt trọng tâm vào người Lạp Lệ Sa phía sau.

“Anh Anh quả nhiên làm trẫm phải lau mắt mà nhìn.”

Lạp Lệ Sa nói một cách mơ hồ, không rõ là vui hay giận, trong ngữ điệu dường như có chút hài hước.

Phác Thái Anh nói một cách hợp lý.

“Không phải Bệ hạ bảo thần thiếp bắn tên sao?”

Người cưỡi ngựa ngày càng đến gần, vết máu thấm trên y phục trắng cũng càng lúc càng lớn.

Cho đến khi cách khoảng bốn năm mét, Lạp Lâm mới che miệng vết thương, nhịn đau nhảy xuống ngựa.

Trước hoàng quyền, hắn không có tư cách ngang hàng.

Lạp Lệ Sa không nhanh không chậm cầm cung tên từ tay Phác Thái Anh lại.

Rồi ngài giơ tay ra hiệu cho đội cấm quân đi theo đến gần.

Lạp Lâm hành lễ.

“Thần tham kiến Bệ hạ, Tịch Phi nương nương.”

“Vết thương có nghiêm trọng không?”

Lạp Lệ Sa vòng tay qua Phác Thái Anh, lỏng lẻo kéo dây cương.

Đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn người đang nằm dưới đất, rồi “quan tâm” một cách hờ hững:

“Bẩm Bệ hạ, không nghiêm trọng.”

“Tiễn pháp của trẫm không bằng ngươi, vừa rồi định săn một con nai rừng…

“Không ngờ mũi tên này lại không lệch chút nào mà bắn trúng ngươi.”

Ngài cứ thế.
Trong tình huống bằng chứng rành rành, tùy tiện nhận lấy “tội danh”.

Ngài còn không quên bóng gió về chuyện Lạp Lâm săn được số lượng con mồi bám sát ngài hôm qua.

Phác Thái Anh ngoan ngoãn rúc vào lòng ngài.

Có ngài che chở, nàng cũng không ló đầu ra.

Dù sao Lạp Lâm cũng không chết.

Nàng liếc nhìn vết thương trên người Lạp Lâm, chỉ hận không thể bắn thêm cho hắn mấy mũi tên nữa, hận không thể vạn tiễn xuyên tâm.

Lữ Lạp Lâm lúc này cũng chỉ có thể thuận theo lời ngài nói.

“Thần sao dám so tiễn pháp với Bệ hạ, là thần làm phiền nhã hứng của Bệ hạ.”

“Ừm.”

Lạp Lệ Sa không phủ nhận bị làm phiền nhã hứng, lại lạnh giọng hỏi tội.

“Trẫm chẳng phải đã hạ lệnh, nếu các ngươi săn thú, phải đi dưới chân núi sao? Sao ngươi lại tới khu rừng này?”

“Bẩm Bệ hạ, thần vừa rồi ở trong rừng dưới chân núi phát hiện một con hồ ly trắng, đuổi theo gấp quá, nên mới không cẩn thận đi nhầm vào bên này.”

Hắn giải thích xong, trên trán đã lấm tấm một lớp mồ hôi lạnh.

Phác Thái Anh nghe thấy “hồ ly trắng”, thần sắc khẽ động.

Sao lại cảm thấy lời Lạp Lâm nói trông như đang giải thích với Lạp Lệ Sa, nhưng thực chất lại là nói cho nàng nghe?

Trước đây khi ở ngoài cung, nàng từng nói với Lạp Lâm vài lần rằng muốn nuôi một con hồ ly trắng.
Giờ đây gặp hồ ly trắng lại không bắn tên, chỉ lo đuổi theo.

Trông cứ như thể cố ý kéo gần mối quan hệ với Phác Thái Anh.

Cấm quân đã vội vàng chạy tới.

Lạp Lệ Sa thu ánh mắt lại, trong đôi mắt lạnh lùng lướt qua một tia thiếu kiên nhẫn.

“Sau khi vết thương lành, đi lĩnh hai mươi quân côn, để tăng cường trí nhớ.”

“Vâng.” Lạp Lâm không hề do dự.

“Đưa hắn xuống trị thương.” Lạp Lệ Sa phân phó cấm quân.

Cấm quân đỡ Lạp Lâm đứng dậy.

Khi hắn đứng lên, ánh mắt không để lộ dấu vết nào lướt qua Phác Thái Anh.

Nàng trước sau không hề liếc nhìn hắn thêm một cái nào.

Vết thương này của hắn là do nàng gây ra.
Vậy mà nàng lại không hề dao động?

Lạp Lâm ban đầu còn đoán rằng Lạp Lệ Sa ép nàng bắn tên.

Nhưng nhìn thái độ của nàng, hẳn là nàng tự nguyện.

Nàng bình tĩnh dựa vào lòng Lạp Lệ Sa, dường như rất ỷ lại vào sự che chở của ngài.

Rốt cuộc tại sao lại biến thành như vậy?

Nghe tiếng vó ngựa vang lên, Lạp Lâm dừng bước.

Cấm quân nhìn hắn.

Khuôn mặt hắn trắng bệch như người bệnh, nhưng ánh mắt lại đỏ tươi, vô cùng bắt mắt.

“Lữ đại nhân, sao lại không đi nữa? Vết thương này của ngài cần phải nhanh chóng điều trị.”

Lạp Lâm không để ý lời hắn nói.

Hắn ta nhịn đau đưa tay trái lên, một tay nắm lấy mũi tên đang ghim trên vai.

Không đợi cấm quân kịp phản ứng, hắn đã dùng sức giật phăng mũi tên xuyên qua vai phải ra.
Máu thịt bắn tung tóe, một lỗ hổng dữ tợn máu tươi tuôn trào.

“Lữ đại nhân!” Cấm quân chỉ nhìn thôi đã thấy đau đớn.

Khuôn mặt Lạp Lâm mất hết huyết sắc, nhưng biểu cảm lại không thể hiện mấy phần đau khổ.

“Không sao.” Hắn hít một hơi thật dài.

Ninh Hoài Từ.
Người vẫn chưa đuổi kịp Lạp Lệ Sa, lặng lẽ thu hành động này của hắn vào đáy mắt.

Nhưng đúng là một kẻ cứng đầu.

Phác Thái Anh vẫn luôn chờ Lạp Lệ Sa mở lời trước.

Nhưng ngài chậm chạp không nói gì.

Nàng biết mình hiện tại quá mức khác thường, khiến ngài sinh nghi.

Thế nhưng trong hoàn cảnh vừa rồi, cho dù không có lòng hận thù với Lạp Lâm, mũi tên đó của nàng cũng phải bắn ra. Nếu không ngài lại sẽ tức giận.

“Bệ hạ sao lại không nói gì?” Phác Thái Anh không nhịn được, mở miệng hỏi.

“Trẫm đang đợi Anh Anh giải thích.”

Nàng rụt cổ lại.

“Thần thiếp giải thích gì?”

Lạp Lệ Sa trầm giọng.

“Nàng nghĩ sao?”

“Thần thiếp chán ghét hắn.”

Phác Thái Anh không do dự, cũng không giải thích, chỉ để lại một câu như vậy.

Ngài hơi nhíu mày, muốn truy hỏi thêm.

“Sự chán ghét này sao lại đột ngột như vậy?”

Phác Thái Anh ấp úng.

“Vâng… chính là đột nhiên chán ghét.”

Ngài cười nhạo.

“Vậy khi nào thì chán ghét trẫm?”

Phác Thái Anh nũng nịu.

“Thần thiếp làm sao dám chán ghét Bệ hạ.”

Lạp Lệ Sa không truy hỏi nữa.

Xem thái độ này của nàng, là định cắn chết không nói.

Ngài hỏi thêm cũng chỉ lãng phí lời nói.

Ngài chỉ đe dọa một câu.

“Anh Anh nếu muốn gạt trẫm, vậy hãy che giấu thật kỹ.…”

“Bằng không, một ngày nào đó bị trẫm phát hiện, thì trẫm tất nhiên sẽ không dễ dàng tha cho nàng.”

Kiểu đe dọa bình tĩnh không chút gợn sóng này là đáng sợ nhất.

Phác Thái Anh theo bản năng hỏi.

“Vậy Bệ hạ tính xử phạt thần thiếp như thế nào?”

Lạp Lệ Sa không đáp lại.

Khuôn mặt tuấn tú không thể hiện cảm xúc, đôi mắt đen như mực lại gợi lên vài phần phóng túng.

“Còn muốn đi dạo nữa không?”

Nàng lắc đầu.

“Thôi, thần thiếp muốn quay về.”

Lạp Lệ Sa xoay đầu ngựa, ghé vào tai nàng, hơi thở lạnh lẽo phả vào.

“Ngồi vững.”

Phác Thái Anh ánh mắt mơ màng.

Khi ngựa bắt đầu phi nước đại, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Một ngày trước khi hồi cung, Lạp Lệ Sa triệu tập vài đại thần nghị sự.

Phác Thái Anh thấy buồn chán, nghe nói gần đây ở bãi săn có cuộc thi bắn tên.

Nàng đến xem náo nhiệt.

Nàng không đến gần, chỉ đứng từ xa nhìn một lát.

Đang thi là bắn bia cỏ.

Nàng xem một lúc rồi thấy nhàm chán nên quay về.

Vừa thoát khỏi đám đông thì lại gặp Lạp Lâm.

Sắc mặt hắn vẫn còn tái nhợt, ngũ quan lộ rõ vẻ suy yếu vô lực, xem ra vết thương hôm qua không nhẹ.

“Tịch Phi nương nương.” Lạp Lâm chắp tay hành lễ.

Phác Thái Anh khẽ gật đầu, không lên tiếng.

Nàng thản nhiên nhấc chân đi qua bên cạnh hắn

“Thái Anh.”

Phác Thái Anh vừa đi được vài bước, phía sau bỗng nhiên lại truyền đến giọng nói có phần dồn dập của Lạp Lâm.

Lương Nguyên là người đầu tiên quay lại.

Hắn vội vàng nhắc nhở.

“Lữ đại nhân, nô tài biết ngài cùng Tịch Phi nương nương lớn lên cùng nhau, nhưng cũng không thể quên quy củ ạ.”

Lương Nguyên tuy là thái giám do Lạp Lệ Sa phái đến bên Phác Thái Anh, nhưng cũng nhận không ít ân huệ từ nàng.

Hắn vẫn có vài phần trung thành với nàng.

Lúc này nhắc nhở cũng là không muốn Lạp Lâm gây phiền phức cho Phác Thái Anh.

Đáng tiếc, Lạp Lâm không để ý đến lời hắn.

Ánh mắt u buồn lướt qua mọi người, dừng lại trên người nữ tử đang chậm rãi quay đầu lại.

Nàng thản nhiên nhìn hắn.

“Lữ công tử có chuyện gì sao?”

“Hôm qua thần vẫn săn được con hồ ly trắng đó, nương nương còn muốn không?”

Những lời này chỉ có hai người bọn họ mới có thể hiểu được.

Nếu là trước kia, cái loại tâm tư nho nhỏ chỉ hai người họ hiểu rõ này, Phác Thái Anh nhất định sẽ vui mừng khôn xiết.

Nhưng hôm nay, nàng cảm thấy ghê tởm, buồn nôn.

“Hồ ly trắng vốn là con mồi của bãi săn, sinh ra chính là để một ngày nào đó bị người săn giết. Lữ đại nhân nếu không thích thì cứ giết đi. Bổn cung cũng không thích.”

Nàng hiếm khi nói những lời tàn nhẫn như vậy.

Cũng sẽ không nói chuyện sát sinh một cách tùy tiện.

Có lẽ là dạo này nàng càng ngày càng thân thiết với Lạp Lệ Sa, mà ngài lại ba hôm hai bữa dạy nàng giết người, nên cách nói chuyện của nàng ngược lại càng ngày càng giống phong cách của ngài.

Lạp Lâm đương nhiên cũng nghe ra được.

Lời nói của hắn đầy ẩn ý.

“Nương nương trước kia là người thuần thiện như vậy, bây giờ lại khiến người ta không thể hiểu rõ.”

Nếu như nàng cả hai kiếp này đều không gặp Lạp Lâm, nàng quả thật là người thuần thiện.

Lời này của hắn rốt cuộc có ý gì?

Nhớ nhung dáng vẻ thuần thiện của nàng?

Chẳng phải chính tay hắn đã giết chết Phác Thái Anh thuần thiện đó sao?

“Lữ công tử đừng nói như vậy, bổn cung vào cung lâu, ở chung với Bệ hạ lâu rồi, nói chuyện làm việc đều giống Bệ hạ. Hiện giờ ngươi nhìn không rõ bổn cung, mới là đúng.”

Để lại lời này, Phác Thái Anh lười biếng không muốn nói thêm với Lạp Lâm, nhanh nhẹn xoay người, dẫn theo một đám cung nhân rời đi.

Lạp Lâm nhíu chặt mày.

Cùng ai ở lâu rồi sẽ giống người đó sao?

Hắn không tin.

Ít nhất là ở Phác Thái Anh, hắn không tin.

Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, trên người nàng không có nửa phần giống bóng dáng của hắn.

Chung với Lạp Lệ Sa gần một năm, nói chuyện làm việc liền giống bệ hạ sao?

Nguyên nhân nàng thay đổi, chắc chắn còn có nội tình.

– – – – –

Suốt quãng đường hồi cung, Phác Thái Anh đều ngoan ngoãn dựa vào vai Lạp Lệ Sa.

An an tĩnh tĩnh, thực dịu ngoan.

Sau khi Lạp Lệ Sa đọc xong tấu chương sáng nay, ngài mới có thời gian để ý tới nàng.

“Sao hôm nay lại ngoan như vậy?”

Phác Thái Anh dỗ dành ngài.

“Sắp về cung rồi, về cung thần thiếp sẽ không thể một mình chiếm lấy Bệ hạ nữa, đây là lúc để tận hưởng những giây phút cuối cùng của hai chúng ta.”

Lạp Lệ Sa cười nhạt, không mắc bẫy.

“Nói có lý lắm, trẫm đã ở bên nàng năm ngày rồi, hôm nay sau khi về cung cũng nên đến các cung khác ở mấy ngày.”

“Anh Anh ngủ một mình chắc không sợ chứ?”

“Không sợ.” Nàng nói nghiêm túc.

“Chẳng qua là sau khi gặp ác mộng, nửa đêm sẽ đến thỉnh Bệ hạ thôi. Đến lúc đó, mong Bệ hạ đừng ngại thần thiếp phiền là được.”

“Xảo ngôn thiện biện.” Ngài nói không nặng không nhẹ, ngữ khí đột ngột thay đổi.

“Hôm qua ai cho phép nàng bôi nhọ thanh danh của trẫm?”

Phác Thái Anh chớp chớp mắt, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

“Bệ hạ vì sao lại nói vậy?”

“Nàng nói xem? Nàng nói với người ta là lời nói và hành động của nàng giống trẫm? Giống chỗ nào?”

Nàng mím môi.

Hóa ra lại là vụng trộm nghe nàng cùng Lạp Lâm nói chuyện.

“Bệ hạ là không muốn thần thiếp giống ngài sao?”

“Nếu không muốn thần thiếp giống ngài, vậy ngài muốn thần thiếp giống ai a?”

Ngài thoáng lộ vài phần nghiêm túc.

“Nàng dám giống ai?”

Phác Thái Anh ôm lấy ngài, dáng vẻ nhu nhược đáng thương.

“Thần thiếp chỉ dám giống bệ hạ……”

– – – – – 

Trong cung đã mấy ngày nay, không khí chẳng yên ổn mấy.

Nguyên do chính là Lạp Lệ Sa chỉ dẫn theo một mình Phác Thái Anh đi bãi săn.

Thái hậu sau khi biết được chuyện này thì giận không nhẹ.

Lại thêm vì lần phạt quỳ Phác Thái Anh mà khiến Tống Quý phi sảy mất đứa nhỏ trong bụng.

Trong lòng Thái hậu đối với nàng lại càng thêm bất mãn.

Hôm nay hay tin nàng đã trở về cung, bèn lập tức sai người truyền nàng đến.

Phác Thái Anh trở về Ngọc Thúy Cung, chưa kịp uống ngụm trà nào đã phải vội vã đến Vạn Phúc Cung.

Nàng hiểu rõ trong lòng, Thái hậu là đang tìm nàng gây phiền phức.

Có điều, nàng không định lùi bước.

Nếu đã quyết định đời này ở bên Lạp Lệ Sa leo lên cao, thì nàng cần trực diện đối mặt với rắc rối lớn này, Thái hậu.

Trong Vạn Phúc Cung, hương hoa quả thơm ngát.

Khi Phác Thái Anh bước vào, Thái hậu đang cầm một quyển Nữ Tắc đọc.

Nàng cung kính quỳ xuống hành lễ.

“Thần thiếp tham kiến Thái hậu nương nương.”

Thái hậu lướt nhìn nàng hờ hững, không có ý bảo nàng miễn lễ.

Bà đi thẳng vào vấn đề.

“Tịch Phi, mấy ngày nay ở bãi săn có thoải mái không?”

Nàng quỳ trên đất, trả lời nghiêm túc.

“Thần thiếp theo Bệ hạ đến bãi săn, không dám bình phẩm có thoải mái hay không thoải mái.”

“Vậy à?” Thái hậu cười lạnh.

“Ai gia sao lại cảm thấy gan ngươi ngày càng lớn nhỉ?”

Phác Thái Anh cúi đầu thấp hơn.

“Thần thiếp không hiểu lời này của Thái hậu nương nương có ý gì.”

Thái hậu ném quyển Nữ Tắc trong tay xuống sàn gỗ trước mặt nàng.

“Ai gia thân là Thái hậu, có quyền sửa trị hậu cung vì Tiểu Hoa.”

Bà trực tiếp lờ đi lời Lạp Lệ Sa lần trước không cho phép bà gọi ngài “Tiểu Hoa”.

Một tiếng “Tiểu Hoa” hai tiếng “Tiểu Hoa” cứ thế gọi, trong mắt người ngoài lại càng có vẻ tình mẫu tử của họ sâu đậm.

“Nó tuy sủng ái ngươi, nhưng ngươi thân là phi tần hậu cung, cũng nên hiểu rằng Hoàng đế không thể độc sủng một người.
Ngươi chẳng những không biết khuyên bảo Tiểu Hoa, ngược lại còn cậy sủng mà kiêu.”

Phác Thái Anh tỏ vẻ mờ mịt, vô thố, đôi mắt đỏ hoe đáng thương.

“Chuyện Bệ hạ quyết định, thần thiếp làm sao dám đối nghịch với Bệ hạ…”

Thái hậu nhìn bộ dạng đáng thương của nàng là lại tức giận.

Bà đột nhiên đập bàn.

“Ngươi đến bây giờ vẫn chưa nhận ra mình sai ở đâu!”

Phác Thái Anh không nói lời nào, chỉ rúc mình lại trên mặt đất đầy vẻ tủi thân.

“Đã vậy, hôm nay ngươi ở Vạn Phúc Cung chép mười lần Nữ Tắc, xem xong mười lần này ngươi có nhận ra lỗi sai của mình không.”

Phác Thái Anh nhặt quyển Nữ Tắc bị ném trên sàn lên.

Giọng nàng nhỏ như muỗi kêu.

“Thần thiếp biết rồi ạ…”

Nàng tạm nuốt sự tủi thân vào trong, chờ gặp Lạp Lệ Sa rồi sẽ đòi lại tất cả từ ngài.

Duẫn Bội cô cô bước nhanh vào nội điện, ghé bên tai Thái hậu nói nhỏ.

“Thái hậu nương nương, Bệ hạ đến.”

– – – – – – – – – –

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro