Chương 114
Vài hôm sau, không khí gia đình Lạp trở nên ấm cúng và vui vẻ hơn bao giờ hết. Mọi người quây quần bên mâm cơm chiều, tiếng nói cười rộn ràng. Lệ Sa vẫn luôn ân cần chăm sóc Phác Thái Anh, gắp cho nàng những món ăn ngon.
Đến miếng cá thứ ba, khi Lệ Sa vừa gắp vào bát nàng, Thái Anh bỗng nhiên ỌE một tiếng. Khuôn mặt nàng trắng bệch, nàng vội vàng đẩy ghế đứng dậy, chạy thẳng ra ngoài vườn. Cả nhà ngơ ngác nhìn theo.
Lệ Sa vội vàng chạy theo nàng. Cô thấy Thái Anh đang ngồi xổm dưới gốc cây lài trong vườn, cúi gằm mặt xuống và ói mửa liên tục.
Cả nhà lập tức hoang mang. Ông Lạp lo lắng đứng dậy, còn Cậu Hai và Trí Tú cũng hốt hoảng nhìn nhau. Dì Năm vội vàng chạy vào bếp lấy nước và khăn.
Trong khi mọi người đang lo lắng cho Thái Anh, Bà Lạp đứng đó, khuôn mặt bà ta thoáng hiện lên một vẻ bí ẩn và sợ hãi. Ánh mắt bà ta dán chặt vào Thái Anh đang ói mửa, như thể một nỗi lo lắng cũ kỹ lại ùa về. Bà ta lẩm bẩm điều gì đó không rõ, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi đang bao trùm bà ta, nỗi sợ hãi về cái gọi là "tai ương" mà tên thầy bói đã phán.
Lệ Sa quỳ xuống bên Thái Anh, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng. "Thái Anh, em sao vậy? Em có sao không?" Cô nhìn nàng tái xanh, lòng cô quặn thắt.
Bất chấp sự hoang mang của cả nhà và nỗi sợ hãi của Bà Lạp, Lệ Sa không chần chừ một giây nào. Cô lập tức quay đầu lại, nhìn thẳng vào người làm và Dì Năm, giọng cô vang lên đầy khẩn trương: "Dì Năm! Mau! Kêu người đi gọi Thầy Tư tới ngay lập tức!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro