Chương 123

Ông Lạp đang thảnh thơi nhâm nhi chén trà trong phòng khách. Nhưng tâm trí ông không thể hoàn toàn yên tĩnh. Ông không ngừng để ý đến Bà Lạp đang ngồi kế bên, dáng vẻ bà ta run rẩy, ánh mắt hoảng loạn và đầy sự lo sợ khó hiểu. Một linh cảm không lành dấy lên trong lòng ông.

Đúng lúc đó, sân nhà bỗng chốc ồn ào. Tiếng bước chân dồn dập, rồi cả đám người xông vào. Ông Lạp ngẩng đầu lên, ánh mắt ngỡ ngàng khi thấy Lệ Sa đang dẫn đầu, dáng vẻ cô đầy sát khí. Cô thẳng tay ném tên thầy pháp xuống đất, hắn ta đau đớn rên rỉ. Đàn em của Lệ Sa lập tức bao vây, không cho hắn ta đường thoát.

Bà Lạp nhìn thấy tên thầy pháp, bà ta như chết sững, đôi mắt mở to đầy vẻ kinh hoàng tột độ.

Lệ Sa tiến đến gần Bà Lạp, giọng cô lạnh lẽo như băng, từng chữ như đóng băng không khí: "Má... Má thật sự cùng nó hại vợ tôi?"

Ông Lạp nhíu chặt mày, liếc nhìn qua Bà Lạp, ánh mắt đầy nghi hoặc và thất vọng. Bà Lạp nghe vậy, bà ta vội vàng chối bai bãi, giọng lắp bắp: "Không... không phải! Má không có! Lệ Sa... con nói gì vậy chứ!"

Lệ Sa không nói thêm lời nào. Cô chỉ lẳng lặng chỉa thẳng khẩu súng vào đầu tên thầy pháp. Ánh mắt cô ra hiệu cho hắn ta biết điều gì sẽ xảy ra nếu hắn không nói thật.

Bị họng súng lạnh lẽo dí vào đầu, tên thầy pháp run như cầy sấy, không dám chần chừ. Hắn ta vội vàng lắp bắp khai ra tất cả, giọng nói vang vọng khắp sân: "Dạ... dạ không phải ạ! Bà... bà ấy nói dối! Chính bà ấy... chính Bà Lạp đã đưa tiền cho tôi... và kêu tôi yểm bùa... làm sảy thai con  dâu của bả ạ!"

Lời khai của tên thầy pháp như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Bà Lạp. Bà ta tái mét, cố gắng phản bác: "Không! Không phải! Thằng chó này nói láo! Tao không có!"

Trong phòng, Thái Anh nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, nàng khẽ giật mình. Nàng định đứng dậy đi ra xem xét, nhưng Cậu Hai đã nhanh chóng ngăn lại. "Thái Anh, em cứ ở trong phòng đi. Bên ngoài có chút chuyện." Thái Anh nhìn thấy vẻ nghiêm trọng của Cậu Hai, đành ngồi lại, cầm quyển sách đọc tiếp, dù trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.

Lệ Sa nhìn Bà Lạp vẫn còn chối cãi, lòng cô dâng lên một sự phẫn nộ tột cùng. "Má còn dám cãi?! Mọi chứng cứ rành rành ra đó! Má làm những chuyện thất đức như vậy, má có xứng đáng làm người không hả?!" Lệ Sa gầm lên, tiếng quát của cô vang vọng cả sân. "Má độc ác đến mức đó sao?! Dám hại cả đứa cháu ruột của mình?!"

Bà Lạp vẫn cố gắng chối, mặt mũi bà ta vặn vẹo. "Tao không có! Thằng này đổ oan cho tao!"

"CHÁT!"

Một tiếng tát khô khốc vang lên, xé toạc không khí căng thẳng. Ông Lạp đứng phắt dậy, ông vừa tán mạnh vào mặt Bà Lạp một cái. Khuôn mặt ông Lạp đỏ bừng, ánh mắt ông chưa bao giờ giận dữ đến thế.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro