Chương 126
Nhìn thấy Thái Anh vẫn bình an vô sự, Lệ Sa cảm thấy như trút được gánh nặng ngàn cân. Nỗi sợ hãi tột cùng vừa rồi ập đến, rồi lại tan biến nhanh chóng, để lại trong cô một sự xúc động mạnh mẽ.
Không kìm được nữa, Lệ Sa lao đến, ôm chầm lấy nàng. Cô ghì chặt Thái Anh vào lòng, vùi mặt vào hõm vai nàng, những tiếng nấc nghẹn ngào bật ra. Nước mắt cô tuôn rơi như mưa, thấm ướt một mảng áo của nàng. Bao nhiêu lo lắng, sợ hãi, căm phẫn, và cả tình yêu thương đã dồn nén bấy lâu nay, tất cả đều vỡ òa trong khoảnh khắc này. Cô khóc nức nở, khóc cho những gì Thái Anh đã phải chịu đựng, khóc cho nỗi sợ hãi mình vừa trải qua, và khóc cho tình yêu mà cô dành cho nàng.
Phác Thái Anh vẫn còn đang ngơ ngác trước hành động đột ngột của Lệ Sa. Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm nhận được sự run rẩy và những giọt nước mắt nóng hổi trên vai mình. Dù vẫn chưa hoàn toàn định thần, nàng vẫn khẽ đưa tay lên, vuốt nhẹ mái tóc cô, như một lời an ủi vô thức. "Chị Lệ Sa... chị sao vậy?" Nàng lí nhí hỏi, giọng nói đầy vẻ lo lắng.
Cậu Hai, đang ngồi bên cửa sổ, cũng hoàn toàn ngỡ ngàng. Anh chưa bao giờ, dù chỉ một lần, thấy Lệ Sa khóc. Từ bé đến lớn, cô Ba của anh luôn mạnh mẽ, kiên cường, như một bức tường thành vững chắc không gì có thể lay chuyển. Cô luôn là người giải quyết mọi vấn đề, luôn là chỗ dựa cho cả gia đình. Anh em sống chung dưới một mái nhà bấy nhiêu năm, chưa từng thấy giọt nước mắt nào của cô. Đây là lần đầu tiên anh chứng kiến Lệ Sa yếu lòng đến vậy.
Nhìn bờ vai cô Ba đang run lên bần bật, nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má cô, Cậu Hai hiểu rằng, những giọt nước mắt này không chỉ đơn thuần là sự sợ hãi hay nhẹ nhõm. Mà đó là những giọt nước mắt khóc cho người mình thương, khóc cho nỗi đau mà người yêu phải gánh chịu, khóc cho những nguy hiểm mà người đó đã phải đối mặt. Nó là biểu hiện của một tình yêu sâu đậm, mãnh liệt hơn bất cứ thứ gì anh từng thấy.
Cậu Hai lặng lẽ đứng dậy, anh không nói một lời nào, chỉ khẽ đóng cửa lại để Lệ Sa có không gian riêng tư bên Thái Anh. Anh hiểu rằng, khoảnh khắc này thuộc về hai người họ, thuộc về những giọt nước mắt chân thành và tình yêu vượt qua mọi giông bão. Ngoài kia, tiếng ồn ào đã lắng xuống, chỉ còn lại tiếng nức nở khe khẽ của Lệ Sa và hơi ấm của vòng tay Thái Anh, ôm lấy cô trong khoảnh khắc yếu lòng hiếm hoi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro