Chương 142

Trong khi đó, không khí ở nhà hội đồng vẫn bị bao trùm bởi sự căng thẳng ngấm ngầm giữa Bà Lạp và phần còn lại của gia đình. Bà Lạp gần như bị cô lập hoàn toàn. Bà ta không còn dám lớn tiếng hay ra vẻ quyền hành. Mỗi bữa ăn, bà ta đều ngồi một mình ở góc bàn, lặng lẽ ăn uống, không ai nói chuyện cùng. Ánh mắt bà ta thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Lệ Sa và Thái Anh, ánh lên vẻ phức tạp: vừa có chút sợ hãi, vừa có chút ghen tị, và cả sự hối hận muộn màng.

Ông Lạp, dù ngoài mặt không nói ra, nhưng trong lòng ông vẫn còn nặng trĩu. Ông không thể nào quên được lời khai của tên thầy pháp, về việc Bà Lạp đã tàn độc đến mức muốn hãm hại cả đứa cháu ruột của mình. Nỗi lo lắng về "tai ương" của Bà Lạp đã biến thành một thứ độc ác, suýt chút nữa phá tan gia đình ông. Ông nhìn Bà Lạp, lòng vừa giận dữ, vừa thất vọng. Ông biết mình phải làm gì đó để chấn chỉnh lại bà ta, nhưng vẫn chưa tìm được cách thích hợp.

Một buổi tối, khi mọi người đã đi ngủ, Ông Lạp ngồi một mình trong thư phòng. Ông cầm chén trà nóng, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng mờ ảo chiếu xuống khu vườn lài. Ông nghĩ về Thái Anh, về đứa cháu sắp chào đời. Nụ cười của Thái Anh, sự quan tâm của Lệ Sa dành cho nàng, tất cả đều là niềm hạnh phúc lớn lao của gia đình. Ông không muốn bất cứ điều gì làm tổn hại đến niềm hạnh phúc mong manh ấy.

Ông Lạp biết rằng, dù tên thầy pháp đã bị xử lý, nhưng nỗi ám ảnh và sự mê muội trong lòng Bà Lạp vẫn còn đó. Bà ta không còn dám hành động công khai, nhưng liệu có còn ấp ủ ý định gì khác không? Một nỗi lo vô hình vẫn lởn vởn trong tâm trí Ông Lạp. Ông hiểu rằng, để bảo vệ gia đình mình, ông không thể chỉ dựa vào Lệ Sa. Ông cũng phải tự mình đứng ra, đối mặt với những "tai ương" từ chính người vợ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro