Chương 154

Tiếng khóc chào đời của bé gái như một phép màu, đánh tan mọi lo lắng, sợ hãi trong lòng Lệ Sa. Cô nhìn con gái bé bỏng đang nằm trong vòng tay Dì Năm, nước mắt cứ thế tuôn rơi huhu, không thể kìm lại được. Đó là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm tột cùng, của niềm hạnh phúc vỡ òa, và của tình yêu thương vô bờ bến.

"Con gái chị... con gái của chúng ta..." Lệ Sa lẩm bẩm, giọng cô nghẹn lại, run rẩy. Cô nhìn chằm chằm vào con, như muốn bù đắp cho tất cả những tháng ngày lo lắng, thấp thỏm vừa qua.

Bên cạnh, Thái Anh nằm mệt lả trên giường, nhưng đôi mắt nàng vẫn ánh lên vẻ yêu thương vô hạn. Nàng nhìn Lệ Sa đang khóc nức nở như một đứa trẻ, vừa thương vừa buồn cười. Dù cơ thể còn rã rời vì cơn vượt cạn, nhưng nhìn Lệ Sa xúc động đến vậy, nàng lại cố gắng gượng dậy.

"Chị Lệ Sa... chị đừng khóc nữa mà..." Thái Anh thều thào, giọng nàng yếu ớt. Nàng khẽ đưa bàn tay run rẩy chạm vào má Lệ Sa, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài. "Con gái khỏe mạnh rồi mà... Chị đừng khóc nữa... chị làm em lo đó."

Lệ Sa ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn Thái Anh. "Chị... chị mừng quá... mừng đến phát khóc luôn đây này..." Cô vừa nói vừa nấc lên, trông thật đáng thương.

Thái Anh khẽ mỉm cười, đôi môi nàng tái nhợt. "Ngoan đi mà... Con gái đang nhìn chị kìa... Chị khóc vậy là xấu lắm đó." Nàng cố gắng dỗ dành Lệ Sa, như thể chính nàng mới là người vừa vượt cạn xong và đang phải an ủi một đứa trẻ.

Thấy vợ mình mệt mỏi đến vậy mà vẫn cố sức dỗ dành mình, Lệ Sa lại càng thấy xót xa. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại. "Thôi được rồi... Chị không khóc nữa... Em nghỉ ngơi đi nha. Em mệt lắm rồi."

Cô ngồi xuống bên giường, nắm chặt tay Thái Anh, ánh mắt không rời khỏi nàng và đứa bé đang được Dì Năm bế. Từ giờ phút này, cuộc sống của Lệ Sa đã có thêm một ý nghĩa lớn lao hơn bao giờ hết. Hạnh phúc này, cô sẽ gìn giữ bằng cả sinh mạng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro