Chương 171
Linh cảm của Dì Năm mách bảo bà phải hành động ngay. Sau khi nghe tin, bà lập tức chạy về nhà, định bụng gọi điện thoại báo cho Lệ Sa, nhưng mọi chuyện đã quá muộn. Vừa bước chân vào nhà, khi Dì Năm còn chưa kịp rút điện thoại ra, một bóng đen đã bất ngờ từ phía sau lao tới. Một cú đánh mạnh vào gáy khiến bà tối sầm mặt mày, ngã quỵ xuống.
Bảy Đen đứng đó, nhìn cơ thể Dì Năm đổ gục. Hắn ta liếc nhìn về phía góc khuất hành lang, nơi Bà ta đang thập thò quan sát. Bà ta khẽ gật đầu xác nhận, ánh mắt lạnh lẽo. Kế hoạch của Bà ta đã được thực hiện một cách hoàn hảo.
Theo chỉ thị của Bà ta, tất cả người làm trong nhà đã được cắt cử đi làm việc ở những khu vực xa, hoặc bị cho nghỉ phép đột xuất với lý do "nhà có việc riêng". Giờ đây, trong căn nhà rộng lớn này, chỉ còn lại Bà ta, Thái Anh, bé Dương Chi và tên Bảy Đen cùng đám tay sai của hắn. Bà ta thản nhiên bước ra phòng khách, chễm chệ ngồi xuống chiếc ghế bành, vẻ mặt đắc thắng. Bà ta muốn được chứng kiến mọi chuyện diễn ra.
Bảy Đen, với khuôn mặt lạnh như tiền, bước thẳng đến phòng của Thái Anh. Hắn không thèm gõ cửa, mà dùng chân đạp mạnh cửa, khiến cánh cửa gỗ bật tung ra, va vào tường một tiếng rầm.
Thái Anh đang bế bé Dương Chi trên tay, khẽ hát ru con ngủ. Tiếng động lớn bất ngờ khiến nàng giật mình, đôi mắt trợn tròn vì sợ hãi. Nàng nhìn thấy Bảy Đen đứng sừng sững ở cửa, ánh mắt hắn ta độc ác và trên tay hắn đang cầm một con dao thái thịt sáng loáng. Con dao phản chiếu ánh sáng mờ ảo trong phòng, trông thật ghê rợn.
Thái Anh lắp bắp, giọng nàng run rẩy. "Anh là ai? Anh muốn gì?"
Bảy Đen không trả lời, hắn ta chỉ nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt đầy đe dọa. Hắn bước từng bước chậm rãi về phía Thái Anh, con dao trên tay khẽ lấp lánh. "Tao muốn mạng mày và nó!" hắn gằn giọng.
Thái Anh ôm chặt con vào lòng, khuôn mặt nàng tái mét. Nàng lập tức lùi lại, cố gắng tránh xa tên ác nhân. "Đừng... đừng lại đây! Anh muốn gì thì cứ nói! Đừng làm hại con tôi!"
Nước mắt Thái Anh tuôn rơi như mưa. Nàng nhìn đứa con bé bỏng đang ngủ say trong vòng tay mình, trái tim nàng tan nát. "Tôi xin anh... tôi xin anh đó! Xin anh hãy để con tôi sống! Anh muốn gì tôi cũng cho! Tôi sẽ chết thay con! Xin anh đó! Đừng làm hại con bé!" Thái Anh khóc nấc lên, van xin một cách tuyệt vọng, nước mắt làm nhòe đi khuôn mặt nàng. Nàng quỳ sụp xuống, ôm con bé vào lòng, lấy thân mình che chở cho đứa con thơ dại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro