Chương 177

Sau cơn thịnh nộ của Ông Lạp, số phận của Bà Lạp đã được định đoạt. Ông Lạp không đuổi Bà ta ra khỏi nhà, nhưng cũng không để Bà ta tiếp tục sống trong sự nhung lụa như trước. Bà ta bị tước bỏ mọi quyền hành, bị cắt hết mọi khoản chi tiêu không cần thiết, và bị buộc phải đi tu tại một ngôi chùa nhỏ ở vùng núi xa xôi. Đây không chỉ là hình phạt, mà còn là cách để Ông Lạp giữ lại chút thể diện cuối cùng cho dòng họ, và cũng để Bà ta có thời gian sám hối. Bà ta ra đi trong sự im lặng, không lời từ biệt, mang theo nỗi nhục nhã và cả sự cay đắng của một kẻ thất bại.

Khi Bà Lạp rời đi, một gánh nặng vô hình như được trút bỏ khỏi căn nhà hội đồng. Không khí căng thẳng bấy lâu dần tan biến, nhường chỗ cho sự bình yên và ấm áp. Lệ Sa và Thái Anh cuối cùng cũng có thể quay lại cuộc sống vốn có, một cuộc sống giản dị nhưng tràn đầy yêu thương và hạnh phúc.

Mỗi sáng sớm tinh mơ, Lệ Sa thức dậy. Sau khi vệ sinh cá nhân, cô sẽ nhẹ nhàng đến bên nôi của bé Dương Chi. Cô ngắm nhìn con gái bé bỏng đang ngủ say, khẽ vuốt ve mái tóc tơ mềm mại của con. Khoảnh khắc đó, mọi mệt mỏi từ công việc dường như tan biến hết. Cô sẽ hôn nhẹ lên trán con, rồi mới quay sang chuẩn bị đi làm.

Thái Anh, dù còn yếu sau sinh, vẫn dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho Lệ Sa. Nàng muốn tự tay chăm sóc cô, như một cách để bày tỏ tình yêu và sự biết ơn của mình. Trong bếp, tiếng dao thớt lách cách, mùi thức ăn thơm lừng lan tỏa khắp nhà, mang lại cảm giác ấm cúng cho cả gia đình.

Trên đường đi làm, Lệ Sa vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, tài giỏi ở đồn điền, khiến Cậu Hai và Trí Tú không còn dám lơ là. Nhưng mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, cô lại nhấc điện thoại  gọi về nhà để hỏi thăm Thái Anh và con gái. Đôi khi, cô còn tranh thủ về giữa buổi để nhìn con một lát, chỉ để được thấy nụ cười của Thái Anh và ánh mắt ngây thơ của Dương Chi.

Buổi chiều tối, khi Lệ Sa trở về nhà, việc đầu tiên cô làm không phải là kiểm tra công việc hay trò chuyện với người làm, mà là chạy thẳng đến bên Thái Anh và Dương Chi. Cô sẽ cùng nàng bế con, chơi đùa với con, và cùng nhau kể những câu chuyện nhỏ nhặt trong ngày. Lệ Sa thích nhìn Thái Anh cho con bú, thích ngắm nàng hát ru con ngủ. Đối với cô, đó là những khoảnh khắc quý giá nhất.

Bữa cơm tối của gia đình Lạp giờ đây tràn ngập tiếng cười nói. Ông Lạp, Cậu Hai, Trí Tú, và cả Dì Năm đều quây quần bên nhau, chia sẻ những câu chuyện vui vẻ. Ông Lạp thường bế cháu gái, cười tủm tỉm, còn Cậu Hai và Trí Tú thì không ngừng trêu chọc Lệ Sa vì sự "cuồng vợ cuồng con" của cô.

Đến đêm, Lệ Sa sẽ nhẹ nhàng bế Dương Chi đặt vào nôi, rồi cùng Thái Anh trò chuyện. Nàng sẽ kể cho cô nghe những chuyện vụn vặt trong ngày, những khoảnh khắc đáng yêu của Dương Chi. Lệ Sa sẽ ôm lấy Thái Anh, thủ thỉ những lời yêu thương, những ước mơ về một tương lai tươi sáng cho gia đình nhỏ của họ.

Cuộc sống của Lệ Sa và Thái Anh, từ đây, dù không còn những sóng gió lớn, nhưng lại chất chứa đầy ắp niềm hạnh phúc giản dị, bình yên, và sự gắn kết không thể tách rời của một gia đình trọn vẹn. Bé Dương Chi lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ và sự che chở của cả gia đình, trở thành biểu tượng cho sự an lành và thịnh vượng của nhà hội đồng Lạp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro