Chương 19
Sau khi bà Lạp bỏ đi, không khí trong phòng chùng xuống. Dì Năm khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi tiếp tục công việc chăm sóc Phác Thái Anh. Lạp Lệ Sa đứng bên cạnh, ánh mắt vẫn không rời khỏi nàng. Cô quan sát Dì Năm cẩn thận thoa thuốc lên những vết lằn roi đỏ tấy trên lưng Phác Thái Anh, rồi dùng khăn ấm lau mồ hôi trên trán nàng.
"Con bé sốt cao quá, phải hạ sốt cho nó thôi cô Ba." Dì Năm nói, giọng đầy lo lắng. "May mà cô Ba về kịp, chứ không thì..."
Lạp Lệ Sa gật đầu, lòng cô nặng trĩu. Cô đưa tay khẽ chạm vào trán Phác Thái Anh, cảm nhận hơi nóng hầm hập phả ra. Tim cô lại thắt lại.
"Dì cứ làm những gì cần thiết cho nó. Con sẽ ở đây." Lạp Lệ Sa nói, giọng cô trở nên mềm mại hơn hẳn.
Dì Năm nhìn Lạp Lệ Sa, ánh mắt bà ánh lên vẻ cảm kích. Bà đã làm ở đây bao nhiêu năm, chưa từng thấy cô Ba quan tâm đến người làm như vậy.
Suốt đêm đó, Lạp Lệ Sa gần như không ngủ. Cô ngồi cạnh giường, thỉnh thoảng lại sờ trán Phác Thái Anh, đắp khăn mát, và theo dõi từng nhịp thở của nàng. Mỗi khi Phác Thái Anh khẽ rên rỉ trong mơ, Lạp Lệ Sa lại đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng, khẽ vuốt ve như muốn trấn an. Những vết roi trên lưng nàng cứ ám ảnh tâm trí cô, khiến cô không thể nào yên lòng.
Sáng hôm sau, cơn sốt của Phác Thái Anh đã thuyên giảm. Nàng khẽ cựa quậy, đôi mắt từ từ mở ra. Ánh sáng yếu ớt của buổi sớm khiến nàng hơi nheo mắt. Khi tầm nhìn dần rõ hơn, nàng nhìn thấy Lạp Lệ Sa đang ngồi cạnh giường, đôi mắt cô Ba thâm quầng vì thiếu ngủ, nhưng ánh mắt ấy lại ánh lên sự nhẹ nhõm khi thấy nàng tỉnh lại.
"Mày tỉnh rồi à?" Lạp Lệ Sa hỏi, giọng cô khàn khàn.
Phác Thái Anh cố gắng gật đầu, miệng khẽ mấp máy: "Dạ... cô Ba..."
"Mày còn đau ở đâu không?" Lạp Lệ Sa hỏi, ánh mắt cô vẫn đầy lo lắng.
Phác Thái Anh khẽ lắc đầu, trong lòng nàng ngập tràn những cảm xúc lẫn lộn. Nàng không ngờ cô Ba lại ở bên cạnh chăm sóc mình suốt đêm. Nàng cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay cô Ba vẫn đang nắm lấy tay mình.
"Nghỉ ngơi thêm đi. Chưa khỏe thì đừng có cố làm gì." Lạp Lệ Sa nói, rồi buông tay nàng ra. Cô đứng dậy, đi ra ngoài.
Phác Thái Anh nhìn theo bóng lưng Lạp Lệ Sa khuất dần, trong lòng nàng dấy lên một sự ấm áp lạ kỳ. Dù là người làm công, bị bán thân, nhưng nàng lại được cô Ba của nhà hội đồng quan tâm đến vậy. Nước mắt nàng khẽ lăn dài trên gò má, nhưng lần này không phải là nước mắt của nỗi sợ hãi hay tủi nhục, mà là những giọt nước mắt của sự cảm động và biết ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro