Chương 20

...

Vài ngày sau, Phác Thái Anh đã khỏe lại. Dù vẫn còn hơi yếu, nhưng nàng đã có thể đi lại và làm những việc nhẹ nhàng trong bếp. Sự việc nàng bị đánh và được cô Ba chăm sóc đã lan truyền khắp nhà, khiến thái độ của những người làm công đối với nàng có phần dè dặt hơn, riêng con Lành thì vẫn giữ vẻ khó chịu ra mặt.

Một buổi sáng, khi Phác Thái Anh đang quét sân, Lạp Lệ Sa từ trong nhà bước ra. Cô vẫn bộ vest quen thuộc, nhưng lần này lại mang theo một chiếc túi vải thô.

"Phác Thái Anh," Lạp Lệ Sa cất tiếng, giọng cô vẫn đều đều nhưng có chút gì đó ra lệnh. "Mày đi chợ cùng tao."

Phác Thái Anh ngạc nhiên ngẩng đầu. Đi chợ cùng cô Ba ư? Đây là lần đầu tiên nàng được đi theo chủ nhà ra ngoài như thế này. Nàng vội vàng gật đầu: "Dạ con vâng lời cô Ba."

Chợ làng Tràm hôm nay đông đúc và nhộn nhịp. Tiếng rao hàng, tiếng mặc cả, tiếng cười nói hòa lẫn vào nhau tạo nên một bản giao hưởng sống động. Lạp Lệ Sa thong thả bước đi giữa dòng người, ánh mắt cô lướt qua các gian hàng đầy màu sắc. Phác Thái Anh lẽo đẽo theo sau, đôi mắt nàng mở to đầy vẻ tò mò. Đã lâu lắm rồi nàng mới được ra chợ, nhìn thấy cảnh buôn bán tấp nập như vậy.

Lạp Lệ Sa dừng lại ở một gian hàng trái cây. Cô chọn vài món trái cây tươi ngon, rồi đặc biệt chú ý đến những trái xoài chín vàng óng. Cô chọn rất nhiều xoài, chất đầy vào chiếc túi vải. Phác Thái Anh đứng cạnh đó, trong lòng hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng. Nàng khẽ nghiêng đầu, không hiểu sao cô Ba lại mua nhiều xoài đến vậy.

"Cô Ba, cô Ba mua nhiều xoài làm gì vậy ạ?" Phác Thái Anh rụt rè hỏi, không kìm được sự tò mò.

Lạp Lệ Sa quay lại, liếc nhìn Phác Thái Anh, ánh mắt cô hơi nheo lại. "Mày hỏi làm gì? Mua để tao ăn chứ mua chi? Hay là mày muốn ăn hả?"

Phác Thái Anh giật mình, vội vàng lắc đầu lia lịa. "Dạ... dạ không ạ! Con... con không có ý đó!" Nàng sợ cô Ba hiểu lầm, cho rằng nàng tham ăn hay có ý đồ gì đó. Nàng cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào cô Ba nữa.

Lạp Lệ Sa nhìn thấy phản ứng của Phác Thái Anh, khóe môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười gần như không thấy. Cô không nói gì thêm, chỉ tiếp tục cầm túi xoài và bước đi. Phác Thái Anh vội vàng lẽo đẽo theo sau, lòng nàng vẫn còn vương vấn câu hỏi về số xoài kia, nhưng không dám hỏi thêm lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro