Chương 46
Lời phán quyết của Lạp Lệ Sa như một tia sét đánh xuống giữa nhà hội đồng. Tèo và những người làm khác, dù run sợ, vẫn vâng lời kéo con Lành đang bất tỉnh ra khỏi sân. Nó được đưa lên một chiếc xe bò, bị trói chặt và nhanh chóng bị đưa đến khu đồn điền gỗ xa xôi, nơi địa ngục trần gian chờ đợi.
Ông Lạp nhìn theo bóng chiếc xe bò khuất dần, khẽ thở dài. Ông biết con gái mình đã thay đổi, nhưng không ngờ lại trở nên cứng rắn và tàn nhẫn đến vậy. Dù trong lòng có chút xót xa, nhưng ông hiểu rằng, đây là cái giá mà con Lành phải trả cho tội ác của mình. Bà Lạp vẫn đứng đó, khuôn mặt trắng bệch, nỗi sợ hãi và hối hận đan xen. Bà không dám nói một lời nào, chỉ có thể nuốt nước bọt khan.
Kim Trí Tú thì cảm thấy vừa sợ hãi vừa có chút hả hê. Sợ hãi trước sự đáng sợ của Lệ Sa, nhưng hả hê vì một kẻ dám chen chân vào mối quan hệ của cô Ba đã bị trừng trị thích đáng.
Trong khi đó, Lạp Lệ Sa trở lại phòng Phác Thái Anh. Nàng vẫn còn yếu ớt, nhưng ánh mắt đã không còn vẻ tuyệt vọng như trước. Cô ngồi xuống bên giường, lặng lẽ nhìn nàng. Mùi thuốc Bắc và mùi hoa lài thoang thoảng trong không khí, tạo nên một sự tương phản lạ kỳ với những gì vừa xảy ra.
"Thái Anh," Lệ Sa khẽ gọi.
Phác Thái Anh mở mắt, yếu ớt nhìn cô Ba.
"Mày đã nghe thấy tất cả rồi chứ?" Lệ Sa hỏi, giọng cô trầm và đầy ẩn ý. "Tao sẽ không để bất cứ ai làm hại mày nữa. Mày phải tin tao."
Phác Thái Anh nhìn Lệ Sa, đôi mắt nàng dần long lanh. Nàng khẽ gật đầu, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Giọt nước mắt đó không phải vì sợ hãi, mà vì cảm động. Nàng biết, cô Ba đã làm tất cả vì nàng.
Vài ngày sau, Phác Thái Anh dần bình phục. Tuy nhiên, vết sẹo tâm lý mà con Lành gây ra vẫn còn đó. Nàng thường giật mình trong giấc ngủ, hoặc đôi lúc nhìn về phía giếng cũ với ánh mắt sợ hãi. Lạp Lệ Sa nhận ra điều đó và càng cố gắng quan tâm đến nàng nhiều hơn. Cô dành nhiều thời gian hơn để dạy nàng học chữ, kể cho nàng nghe những câu chuyện vui vẻ, và thậm chí còn cùng nàng chăm sóc vườn lài.
Sự thay đổi của Lạp Lệ Sa khiến mọi người trong nhà đều nhận ra. Cô Ba trở nên ít nói hơn, ánh mắt có vẻ xa xăm hơn, nhưng đồng thời cũng quyết đoán và mạnh mẽ hơn rất nhiều. Đặc biệt, sự quan tâm của cô dành cho Phác Thái Anh không còn che giấu. Điều đó khiến Bà Lạp và Kim Trí Tú không khỏi lo lắng và ghen tức. Họ hiểu rằng, Phác Thái Anh giờ đây không chỉ là một người làm, mà đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của Lạp Lệ Sa.
Trong khi đó, ở khu đồn điền xa xôi, con Lành đang phải đối mặt với những ngày tháng địa ngục. Công việc nặng nhọc, sự bạc đãi của cai lệ, và nỗi cô đơn gặm nhấm tâm hồn khiến nó sống không bằng chết. Mỗi đêm, nó lại mơ thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lạp Lệ Sa và ánh mắt mãn nguyện của Phác Thái Anh dưới đáy giếng, như một lời nguyền không bao giờ dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro