Chương 56
Lời nói của Lạp Lệ Sa như một dòng suối ấm áp len lỏi vào trái tim đang đóng băng của Phác Thái Anh. Nàng nhìn vào đôi mắt kiên định của Lệ Sa, không còn thấy sự đùa cợt hay thương hại, mà chỉ có sự chân thành và mãnh liệt. Nàng bắt đầu cảm thấy lý trí lung lay trước những cảm xúc đang trỗi dậy trong lòng mình.
"Cô Ba... cô Ba..." Phác Thái Anh lắp bắp, giọng nàng vẫn còn run rẩy. "Con... con không biết nữa. Điều này... quá lớn lao đối với con."
Lệ Sa nắm chặt tay nàng, khẽ mỉm cười. "Thái Anh, chị không cần em phải sợ. Sẽ có chị ở đây, bảo vệ em."
Nghe cách xưng hô đột nhiên thay đổi từ "cô Ba - con" sang "chị - em" từ phía Lệ Sa, Phác Thái Anh lại một lần nữa bất ngờ. Lời lẽ dịu dàng đó khiến trái tim nàng đập loạn nhịp, nhưng nàng vẫn chưa thể thích nghi ngay lập tức. Nàng vẫn nhìn Lệ Sa với ánh mắt bối rối, chưa dám đổi cách xưng hô.
"Chị không muốn em mãi mãi là người làm trong nhà này, phải chịu sự coi thường và khinh rẻ của người khác," Lệ Sa tiếp tục nói, ánh mắt cô đầy vẻ quyết tâm. "Chị muốn cho em một thân phận mới. Một thân phận mà em không còn phải cúi đầu trước bất cứ ai nữa."
Phác Thái Anh nhìn Lệ Sa, đôi mắt nàng đong đầy nước. Thân phận mới? Đó là điều nàng chưa bao giờ dám mơ ước. Cuộc đời nàng vốn dĩ đã định sẵn là một kẻ thấp hèn.
"Nhưng... nhưng mà cô Ba..." Phác Thái Anh vẫn còn ngập ngừng, bao nhiêu nỗi sợ hãi, bao nhiêu định kiến xã hội cứ quẩn quanh trong đầu nàng.
"Đừng nhưng nhị gì cả, con!" Lệ Sa cắt ngang, giọng cô trở nên dứt khoát hơn. "Chị đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Chị biết điều này sẽ gặp phải rất nhiều sóng gió, nhưng chị sẽ không lùi bước. Chị sẽ bảo vệ em khỏi tất cả."
Cô nhìn sâu vào đôi mắt nàng, giọng nói trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, như một lời thì thầm từ tận đáy lòng: "Thái Anh, em có biết không? Từ ngày em đến đây, cuộc sống của chị đã có ý nghĩa hơn rất nhiều. Chị không muốn mất em. Chị muốn em ở bên cạnh chị, mãi mãi."
Phác Thái Anh nghe những lời đó, giọt nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà lăn dài trên má. Nàng cảm nhận được sự chân thành, sự yêu thương và cả nỗi lo lắng sâu sắc mà Lệ Sa dành cho mình. Bao nhiêu tủi hờn, bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu cảm xúc đã kìm nén bấy lâu chợt vỡ òa.
"Con... con cũng... con cũng thương cô Ba," Phác Thái Anh nghẹn ngào thốt lên, những lời từ tận đáy lòng nàng, những lời mà nàng chưa bao giờ dám nói ra. "Con thương cô Ba rất nhiều. Từ cái ngày cô Ba cứu con khỏi bọn cường hào, cho đến những lần cô Ba bảo vệ con, dạy con chữ... Con đã luôn thương cô Ba. Nhưng con không dám nói ra... con sợ... con sợ mình không xứng đáng."
Lệ Sa ôm chặt lấy Phác Thái Anh, áp nàng vào lòng. Cô cảm nhận được cơ thể nàng đang run rẩy, và tiếng nức nở nhỏ dần. Lòng cô tràn ngập sự nhẹ nhõm và hạnh phúc. Cuối cùng, nàng cũng đã chịu mở lòng.
"Không có gì là không xứng đáng cả, Thái Anh," Lệ Sa thì thầm vào tai nàng. "Em xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất. Và chị sẽ làm mọi thứ để em có được hạnh phúc đó."
Trong vòng tay của Lệ Sa, Phác Thái Anh cảm thấy bình yên đến lạ. Nàng biết, cuộc đời mình từ giờ phút này sẽ bước sang một trang mới. Một trang đầy thử thách, nhưng cũng đầy hy vọng và tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro