Chương 82

Tiếng la hét xé lòng của Phác Thái Anh vang vọng khắp căn nhà lớn. Dì Năm, vừa chạy lên đến nơi, thấy cảnh tượng đó thì chết sững. Bà cố gắng xông vào, nhưng những người gia nhân của Bà Lạp đã chặn lại. Dì Năm chỉ biết bất lực nhìn đứa cháu gái mình yêu thương đang quằn quại trong đau đớn, nước mắt bà lã chã rơi. Cậu Hai cũng bất lực không kém, anh bị giữ chặt, chỉ có thể trừng mắt nhìn vẻ tàn nhẫn của thầy bói và sự vô cảm của Bà Lạp. Lá bùa vàng quỷ dị dán chặt trên trán Thái Anh, khiến nàng trông thật đáng sợ.

Ông thầy bói cười ghê rợn, lẩm bẩm thêm những câu chú ngữ rồi đột ngột rút ra một chiếc roi mây, đen sì và quấn đầy những lá bùa nhỏ. Ông ta niệm chú vào chiếc roi, rồi quất thẳng một đường vào xương sống của Phác Thái Anh.

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!"

Tiếng thét của Thái Anh không còn là tiếng la đau đớn bình thường nữa, mà là một tiếng thét xé rách màng nhĩ, đầy sự cùng cực và tuyệt vọng. Nàng trợn tròn mắt, đôi mắt đỏ ngầu, không còn vẻ hiền dịu thường ngày mà thay vào đó là sự hoảng loạn và căm phẫn tột độ. Cơ thể nàng co giật, giãy dụa điên cuồng dưới sự ghì chặt của hai gia nhân. Ông thầy bói vẫn không ngừng tay, ông ta tiếp tục hành hạ nàng, gắn thêm những vật bùa chú kỳ lạ lên khắp người nàng, khiến nàng càng đau đớn, la hét thảm thiết hơn.

Cậu Hai và những người làm đứng đó, chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng, không ai kìm được nước mắt. Họ thương cho Phác Thái Anh, thương cho số phận nghiệt ngã của nàng. Dì Năm, trong cơn hoảng loạn tột độ, bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ. Bà nhìn về phía cổng, ánh mắt lóe lên tia hy vọng cuối cùng.

"Cô Ba... chỉ có cô Ba thôi..." Dì Năm lẩm bẩm, rồi không nghĩ ngợi gì nữa, bà quay đầu bỏ chạy ra ngoài, bất chấp tiếng la hét của Bà Lạp.

Bà chạy vội vàng, đôi chân già yếu không theo kịp ý chí. Vừa ra khỏi cổng, bà vấp phải một hòn đá, ngã sõng soài xuống đất. Nhưng nỗi lo lắng cho Thái Anh đã xua tan mọi đau đớn. Dì Năm cố gắng đứng dậy, dù đầu gối trầy xước và đau buốt, bà vẫn cắn răng chạy thật nhanh, chạy thục mạng về phía bưu điện. Bà phải đánh điện tín, phải báo cho Lệ Sa trở về. Chỉ có cô Ba mới có thể cứu được Thái Anh thôi!

Trong căn nhà lớn, tiếng la hét đau đớn của Phác Thái Anh vẫn tiếp tục, hòa lẫn với những tiếng niệm chú quỷ dị của ông thầy bói. Nàng vẫn giãy dụa, cầu xin một sự giải thoát, trong khi Bà Lạp vẫn đứng đó, khuôn mặt lạnh lùng và tàn nhẫn, hoàn toàn bị lời phán của thầy bói mê hoặc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro