Chương 84
Sau khi dằn xe yểm bùa, Phác Thái Anh đã kiệt sức. Nàng không còn sức để la hét, chỉ còn thoi thóp nằm đó, đôi mắt đờ dại nhìn trần nhà. Bà Lạp và ông thầy bói vẫn không buông tha. Họ ra lệnh cho gia nhân khiêng nàng vào trong nhà, tiếp tục hành hạ.
Thái Anh bị đưa vào căn phòng tối tăm nhất, nơi ánh sáng chỉ lờ mờ hắt vào từ khe cửa. Ông thầy bói lấy ra thêm những vật dụng kỳ quái: một cây nến đen cháy leo lét, một bát nước pha máu, và một con dao găm nhỏ. Hắn lẩm bẩm những câu thần chú ghê rợn, vẻ mặt đầy vẻ điên dại. Hắn ta bắt đầu vẽ những hình thù kỳ dị lên người Thái Anh bằng thứ nước máu đó, rồi dùng con dao găm cứa nhẹ vào da thịt nàng, khiến máu tươi rịn ra.
Phác Thái Anh chỉ còn biết cắn chặt môi, cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ. Nàng cảm thấy linh hồn mình đang dần lìa khỏi xác, đau đớn đến tận cùng. Cậu Hai và Tèo vẫn đang bị gia nhân giữ chặt ở ngoài, nhưng họ có thể nghe rõ tiếng lẩm bẩm của thầy bói và tiếng rên khe khẽ của Thái Anh. Họ tuyệt vọng gào thét, cầu xin Bà Lạp dừng lại, nhưng bà ta vẫn không chút động lòng.
Đúng lúc đó, một tiếng BẰNG khô khốc xé toạc màn đêm yên tĩnh.
Ông thầy bói đang cúi người hành lễ bỗng trừng tròn mắt, khuôn mặt hắn đầy vẻ kinh ngạc tột độ. Hắn ta không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã khụy xuống, nằm la liệt dưới sàn nhà lạnh lẽo. Một vũng máu đỏ tươi nhanh chóng loang ra từ đầu hắn ta. Một viên đạn đã găm thẳng vào trán, kết liễu đời hắn ngay tại chỗ.
Lạp Lệ Sa đứng sững ở cửa phòng, khẩu súng trên tay vẫn còn bốc khói. Đôi mắt cô hằn lên tia máu, đỏ ngầu vì giận dữ và căm phẫn tột độ. Tay cô siết chặt khẩu súng, những khớp ngón tay trắng bệch. Cô bước tới, đạp mạnh vào đầu ông thầy bói đã chết, miệng gầm lên những lời chửi rủa rủa đầy phẫn nộ: "Đồ khốn! Thằng súc vật! Dám đụng vào người của tao! Mày chết đi!"
Bà Lạp và đám gia nhân đứng đó, chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng, đều sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích. Đúng lúc này, Dì Năm chạy vội vào, bà lao đến ôm lấy cơ thể Phác Thái Anh đang hấp hối.
Lệ Sa, sau khi trút hết cơn giận lên kẻ đã chết, lập tức quăng súng sang một bên và chạy đến bên Thái Anh. Cô quỳ sụp xuống, ôm lấy cơ thể nàng, những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu tuôn rơi lã chã. Cô khóc nức nở, tiếng khóc nghẹn ngào, đau đớn tột cùng.
Lúc này, đám gia nhân sợ hãi quá đã bỏ Cậu Hai và Tèo ra. Hai người họ chỉ đứng đó, bất lực nhìn cảnh tượng bi thương trước mắt.
"Dì Năm... Tèo..." Lệ Sa gào lên trong tiếng nấc. "Cấp cứu... Gọi đốc tờ nhanh... GỌI ĐỐC TỜ!"
Cô gào thét trong sự tuyệt vọng và đau thương, ôm chặt lấy cơ thể Phác Thái Anh vào lòng. Nàng nằm đó, thở yếu ớt, từng hơi thở mong manh như ngọn nến trước gió. Đôi mắt nàng lim dim, nhưng vẫn còn một màu đỏ ngầu ám ảnh, chưa tan hết vẻ kinh hoàng và đau đớn. Khuôn mặt nàng trắng bệch, môi tím tái, mái tóc bết dính mồ hôi và những vết bẩn khó hiểu từ thứ nước ông thầy bói rưới lên. Chiếc áo bà ba rách nát, lộ ra những vết bầm tím, những vệt máu khô và những lá bùa kinh tởm dán chi chít trên da thịt. Toàn thân nàng run rẩy từng cơn, như một cánh hoa tàn tạ, dập nát sau cơn bão tố kinh hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro