Chương 88


Thời gian trôi qua thật chậm trong căn phòng ngột ngạt mùi thuốc. Cơn động kinh của Phác Thái Anh kéo dài như vô tận, khiến Lệ Sa tưởng chừng trái tim mình cũng ngừng đập. Tiếng thở dốc của các thầy thuốc, tiếng đồ đạc va chạm, và cả tiếng nức nở của Dì Năm như hòa vào làm một bản giao hưởng của sự tuyệt vọng.

Rồi bất chợt, những cơn co giật của Thái Anh dần yếu đi. Từ từ, từ từ, cơ thể nàng ngừng run rẩy. Hơi thở nàng, dù vẫn còn rất yếu ớt, nhưng đã trở nên đều đặn hơn một chút. Ông thầy Tư nhanh chóng kiểm tra mạch cho nàng, khuôn mặt ông hiện rõ vẻ nhẹ nhõm.

"Ổn rồi! Qua khỏi rồi!" Ông thầy Tư khẽ thốt lên, giọng ông đầy mệt mỏi nhưng cũng không giấu được sự vui mừng. "Mạng cô ấy lớn lắm! Qua khỏi rồi!"

Lời nói của thầy Tư như một tia nắng xé toạc màn đêm u tối, chiếu rọi vào trái tim Lệ Sa. Cô như bừng tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng áp tai vào ngực Thái Anh, lắng nghe nhịp tim nàng. Từng nhịp đập yếu ớt nhưng rõ ràng, như một lời khẳng định rằng nàng vẫn còn sống, vẫn ở đây bên cô. Nước mắt Lệ Sa lại trào ra, nhưng lần này là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm và biết ơn vô bờ bến.

Cậu Hai thở phào nhẹ nhõm, anh gục đầu xuống vai Lệ Sa, không kìm được tiếng khóc. Tèo mừng rỡ đến nỗi quên cả mệt mỏi, vội vàng chạy đi báo tin cho những người làm đang đứng chờ bên ngoài. Dì Năm thì quỵ hẳn xuống, bà khóc nấc lên, miệng không ngừng lẩm bẩm "ơn trời, ơn phật".

Các thầy thuốc vẫn tiếp tục chăm sóc cho Thái Anh. Họ cẩn thận đắp thuốc, băng bó những vết thương trên người nàng, và cho nàng uống một thang thuốc bổ. Dù đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng Phác Thái Anh vẫn còn rất yếu, đôi mắt nàng vẫn nhắm nghiền, khuôn mặt vẫn tái nhợt.

Lệ Sa không rời nàng nửa bước. Cô nắm chặt tay Thái Anh, không ngừng vuốt ve mái tóc nàng. Cô thì thầm những lời yêu thương, những lời xin lỗi, những lời hứa sẽ bảo vệ nàng đến cùng. Trong lòng cô, một ngọn lửa căm hờn bùng cháy dữ dội. Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ đã gây ra chuyện này cho Thái Anh, đặc biệt là Bà Lạp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro